• Welcome to IceCream!!!

    Ice Cream

    Myself

  • Vài lời nhắn nhủ!!!

    Chào mừng các bạn đến với "Góc của Ice"! Ice làm góc này vì sự nghiệp "Hóng là đam mê, BT là sở thích". Truyện của Ice dịch chưa hề xin phép hay có bản quyền gì của tác giả. Dịch chỉ vì thích và học thêm từ vựng, k có ý định gì khác, văn vẻ cũng k hay ho cho lắm, mong mọi người đọc và góp ý cho Ice nhé! Chúc các bạn vui vẻ ^_^
  • Bài viết mới

  • Chuyên mục

Not For Sale _ Chap 6

Chương 6

Tâm trạng Lucas đang rất tồi tệ.

Caroline Halminton đã nói dối anh, không chỉ là về thân phận thật của cô mà còn cả nghề nghiệp nữa. Ký ức trên giường cùng cô làm cho anh điên cuồng.

Anh biết mình chẳng còn tâm trạng nào để trở về văn phòng làm việc, ra quyết định hay thậm chí là trao đổi với mọi người. Đó sẽ là một sai lầm trong khi anh đang đấu tranh để chế ngự lửa giận của mình.

Anh phải làm tiêu một ít năng lượng của mình mới được, tìm một mục tiêu tự nhiên nào đó để làm nguội chất Adrenaline đang cuồn cuộn trong anh. Một phòng tập thể dục chắc hẳn sẽ làm được điều đó.

Một giờ sau, anh đẫm mồ hôi, thở hồng hộc… nhưng tâm trạng vẫn vậy. Okay, anh nghĩ lúc tắm rửa, okay, chỉ có một cách giải quyết chuyện này. Cứ mặc xác ả đàn bà lừa đảo đó chiếm cứ trong đầu anh. Nếu một con ngựa quăng anh xuống đất, anh sẽ leo lên ngay phía sau.

Anh có hàng đống số điện thoại trong chiếc Black Berry này, những người đàn bà anh gặp gỡ, những người đàn bà sẽ vui mừng lồ lộ vì được anh gọi đến.

Trong vòng vài phút, anh đã xếp kín kỳ cuối tuần của mình bằng vô số thứ khác đủ để xoá đi ký ức về Caroline Halminton mãi mãi.

Anh về nhà, cạo râu, thay đồ, gọi đến một nhà hàng, nơi mà phải đặt bàn trước cả tháng trời, và dĩ nhiên, là có anh có một bàn vào lúc 8 giờ và chuẩn bị thưởng thức buổi đêm cùng một cô gái lai nóng bỏng luôn chào đón anh với nụ cười toe toét.

Hai giờ sau, anh viện ra một lý do có cuộc hẹn vào sáng hôm sau để đưa cô ta về nhà và bỏ cô ngay ngoài cửa.

“Em đã có một đêm rất vui,” cô ta thổ lộ, và anh biết ngay đó là một lời nói dối.

Anh đã là một bạn tình tệ hại nhất tối nay: im lặng, k cười, hối thúc cô suốt bữa ăn tối, bình thường phải diễn ra khoảng ba tiếng đồng hồ và giả vờ như anh không biết cô ta đang ra hiệu cái gì khi bước đến và ngẩng khuôn mặt xinh đẹp của mình lên gần anh.

“Anh cũng thế,” anh nói.

Kẻ dối trá, anh nghĩ… nhưng không phải kẻ dối trá nào cũng sánh được với Caroline Halmin ton.

Anh trở lại phòng tập vào thứ Bảy, chơi quần vợt sân tường (đánh banh vào tường), nâng tạ, vào phòng tập thân thể với cường độ cao.

Buổi tối, thay vì đơn giản gởi một chi phiếu đến buổi bán đấu giá từ thiện, anh lại đến dự cùng một mỹ nữ tóc đỏ có nụ cười ma mị và đôi chân dài bất tận. Sau đó anh đưa cô ta đi dùng bữa khuya bởi vì anh biết đó là việc đúng đắn phải làm. Nhưng khi cô ta nắm lấy tay anh nói cô ta sống ngay cạnh đây và buổi tối còn rất dài và nó sẽ rất tuyệt vời nếu anh đến chỗ cô cùng uống một ly. Anh lại vẽ ra một cuộc hẹn sớm để đưa cô về trước cửa nhà rồi để cô ở đó cùng một cái bắt tay.

Mẹ kiếp, là một cái bắt tay! Anh bắt mình phải thề rằng sẽ làm tốt hơn vào ngày mai khi hẹn hò cùng một diễn viên Broadway nóng bỏng đi ăn trưa.

Anh đã làm còn tệ hơn thế. Anh đã nói “Đó không phải là em,” khi cô diễn viên hỏi anh có chuyện gì và trước khi anh có thể trả lời là “đó là do anh” thì cô ta đã cao chân chạy mất.

Thế là đủ. Anh về nhà, đóng hành lý, gọi cho viên phi công của anh và bay đến khu vườn rượu nho của Martha. Một nhân viên ngân hàng mà anh biết có một nhà nghỉ cuối tuần cạnh biển: cậu chàng và vợ đang tổ chức một bữa tiệc hoành tráng. Họ mời anh nhưng anh đã bỏ qua.

“Cứ đến nếu anh nghĩ lại nhé,” cậu ta đã nói thế.

Tốt rồi, anh hoàn toàn nghĩ lại rồi. Anh uống một ít rượu hảo hạng, ăn một ít tôm hùm nướng ngon tuyệt, hai cô gái ở hai bên… và bào chữa cho bản thân để đi dạo một mình dọc bờ biển. (hé hé… anh vì chị mà mất cảm giác với phụ nữ kìa :lol:)

Biển lóng lánh màu bạc, những con sóng cao và bầu trời quang đãng. Tất cả mọi thứ đều rực rỡ.

Hợp với tâm trạng của anh.

Thế quái nào anh vẫn không ngừng nhớ về Caroline? Anh xem thường cô ta, khinh thường cái công việc của cô ta. Lỡ cô ta quá xinh đẹp thì sao? Anh chẳng phải đã dây dưa cùng một vài phụ nữ xinh đẹp như thế vài ngày qua còn gì và anh đã lánh xa họ. Anh không muốn giả vờ vui thích những cuộc trò chuyện của họ hay cười với những câu nói đùa của họ, và anh chắc chắn rằng không muốn đưa ai trong số họ lên giường cả.

Và anh cũng biết rằng nếu Caroline hiện hữu trước mặt anh vào giây phút này, anh sẵn sàng và hoan hỉ cùng cô một đêm nữa, anh sẽ tước lấy quần áo của cô, ôm siết cô trong vòng tay mình, để cô nằm dài trên cát và chôn chính anh vào bên trong cô (ặc… nghẹn!!!). Và cô sẽ đáp lại anh. Không lừa gạt, không mưu mô, không e lệ.

“Mẹ kiếp!” anh gầm gừ, bởi vì tất cả đều là dối gạt. Cô và mọi chuyện cô đã làm là sự lừa dối quen thuộc, xấu xa, không dứt. Khơi gợi anh với những âm thanh nhè nhẹ, những lời thì thầm, đưa anh rời xa lý trí, chỉ còn lại ham và muốn… Đó chính là biểu hiện chuyên nghiệp của cô ta. Cô ta bán thân xác vì tiền. Nếu có lúc tưởng chừng như cô chưa bao giờ cho đàn ông làm chuyện như anh đã làm với cô, dù chỉ nửa vời, thì có lẽ đó chính là sở trường của cô. Người ta gọi đó là gì ấy nhỉ? Chính là sự pha trộn giữa tình dục và ngây thơ sao? Cái kiểu đàng điếm của Madonna…

Anh không bao giờ muốn người đàn bà của mình có những đặc điểm như thế, nhưng anh cũng chưa bao giờ ở cùng ai như với Caroline. Chúa chứng giám, anh sẽ không bao giờ lên giường với một người như thế nữa. Những người như Elin trên thế gian này lại rất thành thật. Họ bán tình cho những người đàn ông quyền lực để hưởng lây danh tiếng đó. Anh không phải thằng ngốc; anh biết điều đó. Anh luôn luôn hiểu rõ. Nữ trang. Quà cáp. Luôn có mặt đúng nơi đúng thời điểm. Đó chẳng phải là tất cả những thứ mà những phụ nữ kiểu đó ham muốn và đó chính là trung thực, phải thế không? Không phải thế sao?

Trời đã chuyển từ màu xám sang tối đen. Ánh đèn dần loé sáng phía xa bờ Atlantic. Mưa nhanh chóng rơi nặng hạt.Anh đi nhanh về lại buổi tiệc, anh cười chào những người dọc đường đi với tình trạng ướt đẫm rồi bắt một chiếc taxi đến sân bay và rời khỏi Dodge.

Sáng thứ Hai, dường như mọi thứ có khá hơn. Anh thức dậy với cảm giác trở về với chính mình. Thư ký riêng của anh đã đi làm lại. Ly café của anh có vị như nó cần phải có. Jack Gordon đã đi vào lịch sử. 6 tháng tiền trợ cấp thất nghiệp và không có lá thư tiến cử nào. Tạm biệt cái cũ và chào đón cái mới. Không thắc mắc. Caroline Hamilton trổ thành một ký ức vô nghĩa.

Anh họp đến trưa rồi ăn trưa nhanh tại bàn làm việc. 1h trưa, giữa cuộc đối thoại phức tạp qua điện thoại với người được uỷ quyền của anh để hợp nhất các thủ tục pháp lý cuối cùng trong vụ làm ăn với Rostov, mọi thứ đều thất bại. Không gì thay đổi. Làm sao ăn nói với bản thân anh đây? Rằng anh đã làm những chuyện tào lao để giữ cho sáu gã đàn ông bận rộn là lý do hợp lý duy nhất chứ không phải lý do là anh đã dành cả ngày để nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Gordon là một con sâu nịnh hót lén lút. Hắn ta đáng bị đuổi nhưng còn hình phạt nào cho Caroline? Cô ta đã lừa dối anh. Cảnh tượng lúc ở căn hộ của Dani Sinclair, cơn cuồng nộ của anh, hành động vứt tấm chi phiếu vào cô… không làm mọi chuyện được giải quyết. Và anh sẽ làm thế. Giải quyết mọi chuyện. Xoá nhoà ký ức về những lời dối trá của cô.

Câu hỏi duy nhất là làm sao?

“Lucas?” nhân viên uỷ quyền của anh lên tiếng, “Lucas, anh còn đó chứ?”

Lucas hít sâu.

“Xin lỗi. Vâng, tôi đây nhưng sắp có chuyện rồi.” Anh dừng lại trong giây lát. “Ted. Nếu tôi cần một điều tra viên…”

“Tôi có thể tiến cử 1 người.” Viên luật sư đọc liến thoắng một cái tên và số điện thoại rồi ngưng lại. “Tôi còn giúp gì được không?”

Lucas cố lên tiếng cười. “Không, không có gì đặc biệt.”

Quỷ sứ là chuyện lại không như thế.

Anh gác máy và đứng lên. Cách duy nhất để vượt qua chính là đương đầu với Caroline, nói với cô những gì anh nghĩ về cô. Làm thế nào để biết anh nên nói với cô cái gì? Từ ngữ thích hợp sẽ tới khi anh gặp cô.

Một vài giờ sau anh đã có nhiều thông tin hơn anh cần. Anh chỉ cần địa chỉ của Caroline thôi. Bây giờ anh có cả tuổi của cô: 24. Nơi sinh: một vùng quê nhỏ của New York. Học vấn: sinh viên chưa tốt nghiệp khoa tiếng Pháp. Bây giờ cô đang theo học lớp Thạc sĩ tiếng Nga và ngôn ngữ Slavic.

Nhân viên điều tra lại không tìm ra được cô ta có một khoản thu nhập bên lề, nhưng Lucas cũng không hy vọng anh ta điều tra ra được chuyện đó. Caroline rất khéo léo. Nghề nghiệp của cô ta, nếu mọi người gọi nó là “nghề”, sẽ được che giấu một cách cẩn thận. Địa chỉ thì không có gì ngạc nhiên. Cô sống trong trong những vùng lân cận của Manhattan nơi đã từng được cấp cho những người lao động nghèo khổ làm chỗ trú thân để làm việc cho những người có tiền nhiều hơn họ có thể có.

Nơi đó là nhà mà các thương nhân khéo léo trẻ tuổi phố Wall nghĩ rằng việc bán cổ phiếu vượt trần đã đem đến cho họ bảy con số tiền thưởng, và mấy đứa con gái giàu có hư hỏng được cha mẹ tài trợ cho lối sống xa hoa thì chỉ giả vờ làm việc trong ngành kinh doanh thời trang.

Anh đã từng dự một vài bữa tiệc đêm ở Hell’s Kitchen (còn được gọi là Clinton và Tây Midtown, là một khu phố của Manhattan ở thành phố New York giữa đường 34 và đường 59 , từ Đại Lộ số 8 đến sông Hudson) thế nên anh biết chỗ ở của Caroline sẽ như thế nào. Một căn hộ đôi trên cao thoáng mát ở nơi từng là một chung cư. Một gác xép đã được cải biến ở nơi từng là nhà máy. Hàng dãy rào chắn bằng gỗ hoặc gạch được dựng lên, những món đồ dùng bất tiện và kiểu bày trí khó hiểu. Đắt tiền, nhưng không thành vấn đề với người phụ nữ là sinh viên vào ban ngày nhưng lại có một nguồn thu nhập từ một nghề nghiệp xưa cũ nhưng là nguồn lợi vô tận.

Lucas suýt nữa đã cười to lên khi anh rời khỏi văn phòng. Sinh viên ban ngày. Nghe như tựa của một bộ film vậy. Chỉ có điều, đó là sự thật. Và anh, người không bao giờ “ăn bánh trả tiền” trong cuộc đời mình, người không bao giờ lên giường với phụ nữ nếu không phải là khao khát lẫn nhau…

Anh đã mua sự giúp đỡ của cô ta. Tiếng cười của anh tắc nghẹn.

“Mẹ kiếp,” anh lầm bầm, và một người đi ngang qua đường, thậm chí ở Manhattan nơi mọi người không bao giờ dòm ngó lẫn nhau, không bao giờ lộ ra phản ứng, thậm chí là ở đây, chàng trai đó cũng nhìn chằm chằm vào mặt anh và đi vòng để tránh anh.

Kẹt xe. Quên chuyện đón taxi đi vậy. Đi bộ sẽ nhanh hơn. Và nó giúp anh có thể di chuyển, điều mà anh cần ngay lúc này.

Những con đường dần qua, từ những con phố thương mại chuyển đến những khu dân cư, cuối cùng anh cũng đã đến khu phố của Caroline và đứng trên con đường của nhà cô.

Nó không như anh tưởng tượng. Những con đường nhỏ xíu không được tu sửa để hợp thời hơn. Đây là một trong số chúng. Những thùng rác bẩn đổ tràn ra vỉa hè. Những cái tên băng đảng và ký hiệu tô điểm trên tường theo phong cách graffiti. Không khí hôi hám được đưa tới từ những đống vôi gạch vương vãi dọc lối đi. Tất cả những căn nhà ở đây trông nhàm chán, đặc biệt là nơi của Caroline. Đó là một căn nhà 5 tầng với những viên gạch đỏ nhuốm màu thời gian, dường như được xây dựng từ cáu bẩn của cả thế kỷ.

Một xe cảnh sát đang đậu trước đó. Lucas cảm thấy tim mình đập mạnh. Anh có biết một vài viên cảnh sát. Hầu hết đều là cớm tốt. Vẫn là cảm ơn thời tuổi thơ của anh ở Rio, những lúc thoáng thấy đồng phục cảnh sát hoặc xe của họ đều làm anh bất an. Bây giờ chính là những lúc như thế. Và điều này thật buồn cười. Cảnh sát ở đây thì sao? Không phải chuyện của anh. Cửa trước của căn nhà không khóa. Môi anh mím lại. Mở khóa cửa trước chưa bao giờ là ý kiến hay nhưng trên những con đường như thế này đó lại là lời mời gọi của rắc rối. Dù sao cũng không phải là rắc rối của anh.

Hành lang tỏa ra mùi khó chịu. Bụi bẩn, mùi thức ăn và mùi gì đó hăng hăng mà tốt hơn là không nên tìm hiểu đó là gì, tất cả bốc lên dầy đặc trong không khí. Đó lại không phải mối quan tâm của anh.

Có một cánh cửa khác phía trước, bên trái anh, phía trên ô cử có dán tấm biển chỉ dẫn. Một bảng chỉ căn hộ 3G mang tên C. Hamilton.

Ít ra Caroline ý thức không dùng tên của mình. Nếu chỉ để mỗi tên của cô sẽ nhìn ngay ra đó là một phụ nữ. Anh nghĩ về những người đàn bà mà mình đã đi cùng suốt cuối tuần vừa qua. Tất cả họ đều sống trong những căn hộ có camera an ninh, khóa và cả những người gác cổng nhìn như sắp nghỉ hưu. Vậy còn thiết bị an ninh ở chỗ Caroline thì sao?… hay là không có… và sự thật đúng như vậy khi anh thấy cánh cửa bên trong mở toang hoác dẫn vào một hành lang lờ mờ.

Cô ấy sống thế nào không phải mối bận tâm của anh. Nó chỉ làm anh nghĩ làm sao một người phụ nữ thông minh… và cô là một người khôn khéo, anh lại trả cho cô… lại sống ở một nơi như thế này. Rõ ràng nó không phải vì chuyện tiền bạc, không phải khi cô ta làm cho cuộc sống của mình như thế này.

Lucas nhíu mày. Vậy thì tại sao cô lại để anh chỉ trả 1000$ cho đêm đó? Chỉ có Chúa mới biết được cô nên đòi hỏi anh bao nhiêu. Anh chưa bao giờ niêm yết giá cho những chuyện như vầy nhưng nếu anh đã… nếu anh làm…

Lucas buột miệng ra một từ tệ hại bằng tiếng Tây Ban Nha và cũng tệ hại như thế với nghĩa tiếng Anh. Ai đem đến lời nguyền rủa này chứ? Không phải anh. Anh bước theo lối của chiếc cầu thang đã võng xuống rồi ngừng lại ở tầng 3. Căn hộ 3G ngay trước mặt.

Cảm giác bồn chồn, lạnh lẽo như đang siết chặt trong gan ruột của anh. Chắc chắn đã có chuyện gì đó. Xe cảnh sát trước nhà. Sự thanh bình quỷ dị của căn nhà cũ kĩ bị phá vỡ bởi những vết cứa không thể nhìn được hình dạng gì trên cánh cửa của căn hộ tiếp giáp với căn của Caroline đang mở hé ra vài phân, rồi lại sập vào nhanh chóng.

Anh vội vàng đi về phía trước, vội vàng nhấn chuông cửa căn hộ của cô rồi đấm ầm ầm lên cửa.

“Caroline?” anh túm lấy nắm cửa rung mạnh. “Mẹ kiếp, Caroline…”

Cánh cửa mở tung. Caroline đứng trước mặt anh, mặc bộ quần áo bằng vải bông, không trang điểm, khuôn mặt cô tái nhợt, đôi mắt hoe đỏ, mái tóc ẩm ướt và rối bù thả trên vai cô.

“Ôi Chúa ơi,” giọng anh khàn đi, “Em yêu, chuyện gì vậy?”

“Lucas,” cô thốt lên, “Lucas…”

Mọi suy luận logic, tất cả cơn tức giận và lời mỉa mai cay độc đều bay sạch khỏi đầu óc của anh. Anh dang tay và cô nhào vào lòng anh. Anh kéo cô dựa vào bên trái tim mình, ôm chặt cô và thì thầm một vài câu dỗ dành bằng tiếng Tây Ban Nha. Cô đang run rầy; nó làm anh nhớ về một con cún nhỏ mà anh nhặt được bên hè phố ở Rio, nó cũng thút thít và run rẩy như vầy, và anh cũng ôm nó trong tay mình cho đến tận khi nó im lặng và ngừng run rẩy…

“Caroline. Em yêu. Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Một gã,” cô nói. “Một người đàn ông…”

“Xin lỗi Ông.”

Lucas kéo cô về phía sau mình lúc anh nghe tiếng của nam giới vọng tới. Mọi bắp thịt trên cơ thể anh đều báo động… nhưng nguồn gốc của tiếng nói kia lại đang trong bộ đồng phục của cảnh sát, đang đứng ở bên trái cánh cửa. Vài giây sau viên cảnh sát đã đứng ngay phía sau anh. Là những viên tuần cảnh. Máu trong người anh đóng băng.

“Chuyện gì ở đây vậy?” anh hỏi.

Viên tuần cảnh đầu tiên bước lên một bước. “Thưa ông, phiền ông xác minh bản thân.”

Tất cả những gì anh muốn làm là ôm gọn Caroline vào lòng và đem cô ra khỏi nơi này, quay ngược đồng hồ trở về tối Thứ Năm đó và cô vẫn an toàn ở trên giường của anh.

“Ông?” Lucas vừa gật đầu vừa luồn tay mình vòng quanh Caroline và kéo cô sát đến bên người anh. “Tôi là Lucas Vieira. Và tôi đã hỏi anh một câu hỏi.”

“Ông là bạn của cô Hamilton sao Ông Vieira?”

Caroline xoay người và vùi mặt vào vai của anh. Lucas gật đầu lần nữa.

“Tôi là bạn rất thân của cô Hamilton thưa các ngài.”

“Và ông ở đây bởi vì…?”

“Tôi sẽ trả lời tất cả các câu hỏi cho đến khi nào anh nói cho tôi đã xảy ra chuyện gì.”

“Có kẻ đột nhập vào căn hộ của cô Caroline.”

Một viên tuần cảnh khác bước đến bên cạnh, chỉ vào cửa sổ giờ chỉ còn trơ lại khung sắt gỉ là lối thoát ra bên ngoài của căn nhà. Mảnh thuỷ tinh vương vãi khắp sàn nhà.

Ánh mắt của Lucas đỏ ngầu, nheo lại đến tận khi chỉ nhìn thấy khung cửa sổ vỡ. Anh thấy cơn tức giận điêng cuồng chưa bao giờ có trước đây.

“Caroline.” Anh siết lấy đôi vai Caroline và nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cô. “Nói cho anh biết ai làm chuyện này.”

Cô lắc đầu. “Em chưa bao giờ nhìn thấy người này.”

“Hắn ta có làm gì em không?”

Cô không trả lời và anh biết mình gần như mất hoàn toàn lòng tự tôn của một người đàn ông để trở thành một người mà anh chưa bao giờ nghĩ tới suốt đời mình.

“Em yêu. Em yêu dấu, hắn có làm đau em không?”

Cô cố gắng hít thở. “Không.”

“Em chắc chứ? Bởi vì nếu hắn đã…”

“Hắn ta không… không chạm vào em. Em hét lớn và… và…”

Hơi thở của cô tạm thời ngưng trệ. Khuôn mặt cô hướng lên phía anh, đôi môi cô hé mở. Anh đang cố đấu tranh lại với khao khát muốn được ôm cô và hôn cô đế xoá đi nỗi kinh hoàng trong mắt cô.

“Em… em vừa tắm xong. Em nghĩ là mình nghe tiếng gì đó bị vỡ. Kiếng, em nghĩ thế. Ở nhà bếp.”

Cô hướng cái nhìn về phía bức tường nơi đặt chiếc tủ lạnh, kiểu thường gặp trong những gia đình khá khẩm ở khu ổ chuột tại Rio, đang nghiêng ngả dựa vào lò sưởi xưa cổ.

“Vì vậy… vì vậy em bước ra khỏi phòng tắm. Em không nhìn thấy gì ngoài kiếng vỡ trên sàn, anh biết đó, có gì đó đã đánh gục con mèo, và…”

“Con mèo,” Lucas thốt lên, đơn giản là vì anh phải níu lấy được cái gì đó còn hơn là để cơn giận dữ trong anh sẽ bùng cháy.

“Vâng. Là con mèo của em. Bây giờ nó là con mèo của em. Ý em là em vừa nhặt được nó ngày hôm qua. Chủ Nhật, khi em xuống lầu để lấy tờ báo, nó đang ngồi khom thành một đống, và…”

“Caroline.” Lucas hắng giọng. “Chuyện gì nữa?”

“Em thấy kiếng vỡ trên sàn. Và… và em thấy hắn. Hắn đang leo vào qua cửa sổ. Em hét lên. Và đó chắc chắn là tiếng hét rất to bởi vì ông Witkin, sống cạnh bên đã đập vào tường và bảo em chơi nhạc quá ồn, chỉ là em không mở nhạc to…”

Cô bắt đầu khóc. Không thành tiếng, đôi vai run lên. Chính điều này đã biến cơn nóng giận của Lucas thành nỗi sợ lạnh lẽo. Anh ôm siết cô vào lòng.

“Kẻ xâm nhập chạy biến. Cô Caroline đã gọi 911,” viên tuần cảnh cao hơn lên tiếng.

“Cảnh sát có mặt ngay lập tức,” Caroline thì thào.

Lucas nhìn hai viên cảnh sát.

“Cảm ơn,” anh nói, “Cảm ơn vì tất cả.”

Cả hai người họ gật đầu. “Vâng. Chúng tôi chỉ ước có thể bắt được tên khốn… à..ừm… gã đó.”

Lucas muốn tự tay mình bắt tên khốn kiếp đó hơn, nhưng tốt hơn anh không nên nói ra ý nghĩ đó.

“Đang có nạn đột nhập trên khu phố này từ cách đây vài tuần,” viên tuần cảnh thấp hơn nói. “Cùng một cách thức. Gã đập vỡ cửa sổ, lẻn vào, cuỗm bất cứ thứ gì không bị dính chặt xuống…”

“Sau đó,” viên cảnh sát còn lại nói tiếp, “hắn đã tính toán trước.” Mắt anh ta phóng đến Caroline đang run rẩy trong vòng tay của Lucas. “Anh biết đó, hắn ta đã nhắm đến những căn hộ có phụ nữ sống một mình.”

Viên tuần cảnh ngưng lại; rõ ràng là còn muốn nói gì nữa nhưng anh ta đã không nói.

“Quý cô đây nên sửa cửa sổ lại,” viên tuần cảnh thấp người hơn lên tiếng. “Làm thêm một tấm lưới sắt. Cho cả những cái cửa kia nữa. Nhưng cửa sổ là lối thoát khi hoả hoạn thì lại không tốt.”

“Vâng,” Lucas đáp, có nửa phần kinh ngạc là anh còn có thể nói điều gì đó. Anh hắng giọng. “Các ông xong phần lấy thông tin từ cô Hamilton rồi chứ?”

Hai viên cảnh sát gật đầu. “Chúng tôi nghĩ cần giữ liên lạc với cô ấy, nhưng giờ thì…”

Lucas buông Caroline ra, lấy chiếc hộp da chứa danh thiếp và một cây viết ra ngoài, nguệch ngoạc vài dòng địa chỉ của mình vào phía sau tấm danh thiếp và đưa cho hai viên cảnh sát.

“Các anh có thể tìm cô Hamilton tại địa chỉ này,” anh nói rồi lại vòng tay ôm lấy cô vào sát người mình. “khi nào các cần.”

“Không,” Caroline vội vàng lên tiếng. “Các anh có thể tìm tôi ở đây. Tôi sẽ sửa cửa sổ và…”

“Không đúng. Cô Hamilton sẽ ở chỗ của tôi.”

“Lucas.”

Caroline ngước nhìn anh, bây giờ đã bình tĩnh hơn, giọng nói của cô đã có phần vững vàng dù cơ thể vẫn còn run run.

“Em không thể…”

“Để tôi tiễn các anh ra ngoài nhé,” Lucas nói một cách nhã nhặn, cứ như có một hành lang sang trọng trước mặt họ cứ không phải là một cánh cửa nhỏ.

Anh chía tay ra; cả hai viên cảnh sát cùng bắt tay anh. Anh nhìn họ bước xuống cầu thang, rồi đóng cửa lại, hít sâu một hơi và quay ngoắt tới chỗ Caroline, tự dặn bản thân mình phải bình tĩnh. Anh biết cô sẽ tranh cãi về chuyện đến ở cùng anh và anh sẽ chịu đựng không lý luận lại, và anh cũng biết rằng điều mà cô cần bây giờ chính là ôm siết lấy cô, hay kéo cô vào lòng và hôn cô đến tận khi khuôn mặt cô đỏ hồng.

Cái kiểu hành động vô lý gì thế này kia chứ? Anh dự định đến đây để kết thúc mọi chuyện. Chỉ bởi vì anh không nhìn thấy một Caroline ngang ngạnh chống đối mà là một cô gái yếu đuối mong manh, chỉ bởi vì một tên quỷ không danh tính đã đến gần cô trong gang tấc và gây ra những chuyện chỉ có Chúa mới biết được cho cô… Không lý do gì thay đổi câu chuyện cả. Dĩ nhiên là không thể. Anh không cảm thấy có gì khác đối với cô. Anh chỉ làm công việc mà bất cứ người đàn ông đàng hoàng nào cũng sẽ làm khi gặp một phụ nữ trong tình huống khó khăn. Không có gì giống như kiểu thay đổi quan điểm cả.

“Ổn rồi,” anh nói giọng đều đều. “Tiếp theo cần làm là em đóng gói một ít đồ đạc, chỉ lấy những đồ mà em nghĩ cần dùng tức thời thôi.”

“Cảm ơn sự quan tâm của anh. Thật là tốt, nhưng…”

“Tài xế của anh sẽ lấy những đồ đạc còn lại sau.”

Caroline hơi thẳng người lên.

“Anh không nghe em nói sao. Em cảm ơn lời mời của anh, nhưng…”

“Đây không phải là lời mời. Đây là điều em sẽ phải làm.”

Cô nhìn vào anh. Màu đỏ lại quay về trên khuôn mặt cô. Sau cùng thì cũng không cần anh phải hôn cô để làm cô đỏ mặt.

“Nếu em có quyết định rời khỏi đây,” cô thong thả nói, “Em sẽ ở với bạn.”

Cơ hàm của Lucas co giật. “Bạn nào?”

“Em chưa biết. Một ai đó. Không phải là vấn đề của anh.”

Cô nói đúng. Chuyện của cô không liên quan đến anh. Đó không phải là điều anh tâm niệm với chính mình trong suốt vài giờ qua hay sao?

“Bạn nào?” anh lại nghe chính mình lên tiếng.

“Em mới nói với anh…”

“Jack Gordon sao?” (anh già này, cái tật nhảy vào họng ngta mà k bỏ)

“Em nói rồi, em không biết bất cứ Jack Gordon nào hết.”

Lucas vẫn nhìn cô. “Vậy thì Dani Sinclair. Em sẽ ở cùng cô ta?”

Caroline chớp mắt.

“Dani và em cùng một khoá tốt nghiệp. Cô ấy không phải bạn em.”

Không? anh lạnh lùng nghĩ. Cái ả Sinclair đó là một cộng tác thì có. Nhưng đây không phải là lúc đôi co.

“Vậy thì em sẽ ở cùng bạn nào?”

“Tạm biệt Lucas.”

“Tạm biệt?”

Anh bước tới chỗ của cô cho dùng trong lòng không hiểu mình đang làm chuyện quái quỷ gì.

“Cách đây vài phút em còn hân hoan khi nhìn thấy anh đến nỗi còn lao vào tay anh.”

“Cách đây vài phút, người em nhìn thấy hôm nay chỉ là một tên trộm và hai cảnh sát.” Cô càng đứng thẳng người hơn, như thể cột sống của cô đã thành một thanh thép. “Và thậm chí em sẽ quăng mình vào tên hề Bozo nếu nó có đi ngang qua chỗ này.” (Về “Bozo the Clown” thì các bạn vào Google gõ vào là ra ah, đó là hình mẫu chú hề mà các bạn thường thấy :D)

“Đó là một lời khen. Anh rất tự hào.”

Cô khoanh tay trước ngực; anh cũng thế. Đối với anh, đây hẳn giống với một cặp đôi chiến đấu đang chuyển về tư thế phòng thủ.

“Một lần nữa,” cô nói, “Cảm ơn anh, nhưng…”

“Em sẽ đi cùng anh, Caroline.” Anh cười nhưng vẻ mặt đầy dứt khoát. “Kiểu gì cũng phải thế.”

“Ôi, Lạy Chúa!”

Cô hiêng ngang tới trước mặt anh, cằm hếch lên, ánh mắt thách thức, trông cô còn xinh đẹp hơn bất kỳ người phụ nữ nào khác, và chọc mạnh một ngón tay vào giữa ngực anh.

“Nghe tôi nói này ông Vieira. Tôi có quyết định của tôi. Ông hiểu không? Và tôi sẽ không đi đâu với ông hết!”

“Lựa chọn của em thôi,” anh nói một cách bình thản. “Dựa vào chính đôi chân của em hay dựa vào đôi vai của anh.”

Cô nhìn chằm chằm vào anh, ngực cô phập phồng lên xuống theo nhịp thở. Tốt, anh nghĩ thầm. Ít ra anh cũng đuổi được nỗi sợ hãi ra khỏi cô.

“Anh,” cô lạnh nhạt nói, “không nghe được gì cho tới lúc nghe em kêu thét.”

“Và em,” anh nói, cũng lạnh nhạt như thế, “cũng không nghe được gì cho tới lúc em nghe thấy anh giải thích với ông Sitkin của em…”

“Witkin,” cô sửa lời anh.

“Cho tới khi em nghe được anh giải thích với ông Witkin tại sao anh, là một Nuivo (ở đây Ice để nguyên văn tiếng Tây Ban Nha nhé) của em, mà lại không thể…”

“Cái gì của em?”

“Là Hôn phu của em, em yêu ạ,” giọng của Lucas cứ đều đều. “Anh chắc rằng ông Witkin sẽ rất thông cảm sau khi anh giải thích rằng chuyện xảy ra với em mới rồi đã làm cho em thấy bất an và anh có thể nhờ ông ấy mở cửa để anh có thể dìu em xuống cầu thang và đặt em vào trong xe rồi đưa em về phòng khám bác sĩ của anh.”

“Ông ấy không bao giờ mắc lừa!”

Lucas khẽ cười. “Em muốn cược không?”

“Anh quá đáng, Lucas Vieira!”

“Đúng là anh quá đáng. Nhưng sự việc sẽ phải như thế. Em sẽ phải đi với anh, Caroline. Đó là chọn lựa duy nhất của em.”

Cô liếc xéo qua anh. Mặc kệ chuyện đó, anh vẫn cười to. Cô tức giận lắm rồi. Muốn kháng cự lắm rồi.

“Tốt thôi,” cô rít qua kẽ răng. “Em sẽ theo anh. Chỉ một đêm thôi. Nhưng em cảnh cáo anh, em không hứng thú gì với chuyện cùng anh… để anh…”

“Để anh làm gì?” anh nói, và anh bước đến bên cô, ôm lấy cô và hôn cô với tất cả những khát khao mà anh cố giữ từ lúc mới bước qua cánh cửa.

Cô cứng đờ. Rồi khe khẽ thở dài và ngả người vào anh, hôn đáp trả.

“Ối!”

Như những con dao sắt bén, nóng hổi thúc vào chân của Lucas. Anh nhảy vội ra sau, nhìn xuống đất và nhìn thấy một con vật gầy gò như giống chó Cock Tây Ban Nha đang bám vào chân anh.

Caroline cũng nhìn xuống. Và cười lớn. “Ôi Chúa ơi! Oliver!”

Cô nghiêng người xuống bế lấy con vật lên tay và đứng dậy. Một con mèo to lớn xương xẩu và xấu xí một cách thảm hại đang nhìn chằm chằm vào anh  với ánh mắt hoang dại đầy ác ý. (Ghen cả với mèo ^^)

“Quỷ thật,” anh kêu lên, “cái gì vậy?”

“Là Oliver,” Caroline ngân nga khẽ, dụi mặt mình vào bộ lông của con vật đó. “Con mèo của em.”

Con mèo quay cái đầu bự của nó về phía cô, rên ư ư và rúc miệng của nó vào cô.

“Tội nghiệp em chưa. Nó đang sợ hãi.”

Giống bị bệnh dại hơn. Không máu me, anh nghĩ thầm, rồi xắn tay áo lên để kiểm tra, nhưng vấn đề làm thế nào khi bạn bị một con mèo xơ xác trong cơn điên tấn công?

“Oliver,” anh hỏi. “Con mèo em tìm được ngày hôm qua?”

“Ở ngoài đường.. Vâng. Bẩn thỉu. Gần như chết đói. Sợ hãi với mọi thứ.”

“Nó vẫn còn bẩn,” Lucas nói và nheo đôi mắt lại.

“Cậu chàng. Oliver là một con đực. Và nó không còn bẩn nữa. Em tắm cho nó đêm qua rồi.” Caroline lại dí mũi vào con vật. “Chỉ có bên ngoài còn một vết bẩn thế thôi.”

“Nhìn nó chẳng có điểm nào giống đang bị hoảng sợ cả.”

Caroline cười khúc khích. Tiếng cười ngoài mong đợi và thật dễ thương, làm cho anh nhớ đến thời gian tập cười khó khăn của mình.

“Cậu ta chỉ cảnh giác với người xung quanh thôi.”

Con mèo kêu lên một tiếng thật mềm mại, tiếng meooo nghe như đến từ một con miu nhỏ thuần chủng chứ không phải từ con quái vật vấy bẩn trong tay của Caroline kia.

“Nhưng em đã cứu nó.”

“Thật may mắn cho cả hai.”

“Anh có thể thấy nó buồn cười chứ em chắc với anh là không. Em là chủ của Oliver. Là người duy nhất mà nó sẽ yêu mến. Chắc nó nghĩ anh đang muốn làm đau em.”

Lucas gật đầu.

“Và dĩ nhiên là em sẽ không bỏ nó ở lại đây.”

Vẻ mặt của Caroline đã trả lời cho anh tất cả.

“Được rồi,” giọng anh khàn khàn, và lấy điện thoại của mình ra. “Anh gọi vài cuộc đã. Đầu tiên là cho tài xế để đón chúng ta. Hai là cho một người quen ở ban ASPCA…”

“Là sao?”

“Hội bảo vệ động vật của Mỹ…”

“Em biết mấy chữ biết tắt đó nghĩa gì nhưng nếu anh nghĩ em sẽ giao Oliver cho một nơi để họ nhốt nó vào cũi và… và… hủy diệt nó…”

“Họ sẽ nuôi dưỡng nó,” Lucas nói dù anh không thể hình dung ai điên khùng đến mức xây chỗ trú thân cho một con vật. “Và nó sẽ không bị hủy hoại.”

Caroline nheo mắt lại. “Oliver sẽ đi cùng em.”

“Caroline. Thông cảm một chút đi. Con mèo đó…”

“Nó sẽ đi cùng em hoặc em ở lại.”

“Chết tiệt, phụ nữ thật…”

“Vậy tại sao anh còn tới đây hôm nay?” Cô hất chiếc cằm nhỏ. “Lần gặp anh ở nhà của Dani đã quá đủ cho em rồi.”

“Chuyện đó không liên quan gì với chuyện này cả.”

“Có liên quan! Anh đã hành động như thể… như thể em là thứ dơ bẩn dưới chân anh và giờ thì anh ở đây, diễn xuất như một hiệp sỹ giải cứu cô gái hoạn nạn.

“Nghe này, có thể anh đã quá trớn hôm đó, được chứ?”

Mẹ kiếp, có lẽ thế. Anh thuê Caroline làm việc cho mình. Và cô ấy đã làm rất tốt. Nếu cần đổ lỗi cho chuyện đã xảy ra thì đó chính là Jack Gordon đã không nói với anh, nói trước, rằng Caroline không… không chỉ là một người phiên dịch. Và sao anh lại để cho cô lạc đề thế này?

“Được rồi,” anh nói một cách cộc cằn. “Em có thể đem theo con mèo. Làm thôi, đóng gói đồ đạc của em lại đi. Anh không muốn mất thời gian nữa.”

“Tốt. Em cũng thế. Và nói để anh biết. Nếu anh cố kéo em ra khỏi đây, nếu anh nói dối ông Witkin, em sẽ hét lớn đến mức cảnh sát sẽ quay lại!”

Họ nhìn chằm chằm vào nhau. Rồi Caroline đẩy mạnh con mèo về phía anh.

“Đây. Làm thôi. Giữ nó dùm em. Em không thể vừa đóng đồ vừa ôm Oliver!”

Kẻ nhập cư xương xẩu từ địa ngục đang quằn quại nằm trên ngực anh và bám tất cả các móng vuốt của nó vào bộ ao vét của anh. Lucas nhìn con mèo. Con mèo nhìn lại anh. Một âm thanh quỷ quái rung lên trong cổ họng nó.

“Anh không chắc chỗ của anh cho phép vật nuôi.”

Caroline bật cười. Anh không thể đổ lỗi cho cô. Cô biết thế, cũng như là đổ lỗi cho anh, rằng vấn đề cho phép thú nuôi hay không không phải là quyền của anh. Nếu anh muốn đón tiếp một người sao Hỏa hai đầu và sáu xúc tu và những người sao Hỏa không được cho phép vào nhà của anh thì anh cũng chỉ cần đơn giản biến mình thành người sao Hỏa và diễu hành thẳng qua sảnh. Chuyện ở đây chính là anh không hiểu sao mọi người phải nuôi vật cưng. Gắn liền với con gì đó và nó sẽ chết già bên bạn hoặc sẽ bỏ ra đi. Dù không đi nữa, moi thứ mà bạn nuôi bỏ công nuôi dưỡng đều cần nhiều thời gian và chăm bẵm và anh không hình dung được điều đó sẽ được đền đáp lại như thế nào.

Dù sao đây cũng không phải lúc giảng giải triết lý của anh. Hơn nữa cần gì phải chú giải bản thân mình với ai cơ chứ?

“Em cứ làm tiếp đi,” anh cáu kỉnh.

Caroline hất hất đầu mình và bước tới bên giường ngủ. Lucas giữ con mèo bằng một tay. Âm thanh đó lại nổi lên từ trong họng của nó.

“Đừng vuột mất cơ may của mày chứ mèo, “ anh nén giọng nhỏ lại. Rồi gọi cho tài xế, sắp xếp để anh ta đón họ ở dưới lề đường.

Khi anh kết thúc cuộc gọi, Caroline đã xuất hiện từ bên giường ngủ, khủy tay đeo một chiếc túi to tướng và tay kia bê một chậu cây nhỏ.

“Là cây dương xỉ,” cô lạnh lùng nói trước khi anh kịp hỏi điều gì. “Và đúng là tôi cũng nhặt được nó ngoài đường, và đúng là nó sẽ đi cùng em. Nó cần chăm sóc.”

Nó cần chỉ là một lọ hóa chất nhỏ và chôn vùi nhanh chóng thôi, Lucas nghĩ thầm.

Cô sải bước dài qua anh, hai tay chất đống và không thể mở được cửa.

“Em biết là làm khó cho anh,” cô nói mà không ngoái lại. “nhưng em không nỡ để mọi thứ còn sống này chịu tồi tệ.”

Lucas đang theo phía sau cô và con mèo thì đang cố cào quắp theo cách của nó để được tự do, móng vuốt xuyên qua áo khoác của anh, xuyên qua áo sơ mi và, Chúa ơi, vào cả thịt của anh. Lucas chỉ có thể tự hỏi sao triết lý đó vẫn chưa được áp dụng đối với anh.

————————– Hết chương 6 ——————————

20 bình luận

  1. hị hị. tks ss

  2. thanks b.

  3. thank nàng

  4. Cam on ss nhju a 🙂

  5. ss Ice iu dấu,sau 1 thời kỳ gian khổ vật lộn với kỳ thi cuối cùng ngày hôm qua e đã thi xong, hôm nay vào wp nhà ss tạm biệt ss e về quê đây.tại về quê ko onl đc mà. hic,đọc cái chương 6 mà thấy nó dài khủng khiếp, ss thật lợi hại đó,ngưỡng mộ quá.
    p/s. e hy vọng sau khi nghỉ hè từ quê lên HN thì đã thấy 2 cái hố ss đào cho e nhảy vào đã lấp đất xong.

  6. e thấy có H nên chui vô coi thử :))

  7. Dạo này ss bận lắm hay sao mà hok thấy chap mới vậy ạ? em đợi mòn mỏi lun áh.^^

    • hơ hơ… bên ss chuyển văn phòng. lọ mọ cả tháng trời… hơn nữa ss bị bệnh luời 😳
      Sorry em, từ nay cố gắng chăm chỉ lại 😉
      Cảm ơn em vẫn đợi 🙂

  8. ss kem ơi!!! Ss quên truyện này luôn rùi seo? Ss đừng cho nó drop nha, em bùn lắm đóa ss ơi. Iu ss nhiều. Chúc ss khỏe!!!

Bình luận về bài viết này