• Welcome to IceCream!!!

    Ice Cream

    Myself

  • Vài lời nhắn nhủ!!!

    Chào mừng các bạn đến với "Góc của Ice"! Ice làm góc này vì sự nghiệp "Hóng là đam mê, BT là sở thích". Truyện của Ice dịch chưa hề xin phép hay có bản quyền gì của tác giả. Dịch chỉ vì thích và học thêm từ vựng, k có ý định gì khác, văn vẻ cũng k hay ho cho lắm, mong mọi người đọc và góp ý cho Ice nhé! Chúc các bạn vui vẻ ^_^
  • Bài viết mới

  • Chuyên mục

Not For Sale _ Chap 4

Chương 4        

*nói nhỏ* chương này là HOT SHOW 😆  nên tềnh iu nào đủ 18 tuổi hãy đọc, k thì bỏ qua cũng k ảnh hưởng gì đến mạch truyện đâu 🙂

Chuyển ngữ: Icecream

Hỗ trợ: MTD2002

Một lúc lâu, chiếc Mercedes màu đen dừng lại bên lề. Lucas bước vào xe rồi đưa tay mình về phía Caroline. Cô nắm lấy tay anh và anh kéo cô vào bên trong khoảng tối của chiếc xe sang trọng còn thơm mùi da mới. Nó giống như bước vào thế giới của riêng họ. Không ánh đèn. Không con người.

“Đưa chúng tôi về nhà,” anh nói với người tài xế, và khi tấm màn kín đáo được kéo lên, họ chỉ còn một mình.

“Đến đây,” anh nói có chút thô bạo và không hề ngượng ngùng, cô nhích người đến trong vòng tay của anh.

Chiếc Mercedes chạy nhanh qua những con đường thành phố tối mù, những cánh buồm thô sơ kỳ ảo như một giấc mơ dọc bờ biển. Một đôi tình nhân vượt ra ngoài giới hạn của giấc mơ, môi anh trên môi cô, cơ thể anh vạm vỡ dưới thân người cô lúc anh kéo cô phủ lên lòng mình.

Sai lầm, Caroline bất chợt nghĩ, chuyện này là sai lầm…

“Mở miệng ra đi em,” anh thì thầm. “Để anh được nếm hương vị của em.”

Một tiếng rền rĩ thoát ra từ cổ họng của cô. Đôi môi của cô rời khỏi anh lúc chiếc xe lao nhanh về hướng Đại Lộ Thứ Năm.

“Anh đã muốn điều này cả đêm nay. Em trong tay anh. Hôn anh.”

Vâng. Ôi, vâng. Cô cũng đã muốn như thế, nhưng…

“Dani. Ôi Chúa ơi, em thật đẹp.

“Không, Lucas…”

“Em muốn anh dừng lại sao?” Anh giật người ra vừa đủ để nhìn vào mắt của cô.

Caroline nhìn chăm chú vào anh. Điều cô muốn nói với anh rằng cô là Caroline, cô không phải là cái người tên Dani kia…

“Nếu em không muốn,” anh nói với giọng khàn khàn, “hãy nói với anh ngay bây giờ.”

Cô lắc đầu. “Không. Đừng dừng lại. Đừng…”

Anh hôn cô, và thế giới như biến mất…

Anh đang sống trên thiên đàng. Dường như là thế, với ánh trăng rót xuyên qua cửa sổ, như thể cô và anh đang bay vòng quanh những vì sao xây nên một thiên hà cho riêng mình.

Anh hôn cô trong thang máy riêng lên thẳng căn hộ của anh, hôn cô khi anh đặt cô lên chính chân của mình. Anh ôm trọn lấy bầu ngực của cô, di chuyển những ngón tay của anh xuyên qua chiếc áo lụa đến nơi đầu ngọn núi đã dựng đứng lên vì những ve vuốt của anh. Một tiếng nức nở thoát ra từ cổ họng của cô và anh đã nuốt lấy nó bằng đôi môi mình. Cô đang cháy vì anh.

“Dani,” anh rên rỉ, và họ cùng nhau dựa hẳn vào tường. Miệng anh như tàn phá trên môi cô; anh đẩy váy cô lên cao; đôi tay anh to lớn và vội vã trên làn da của cô.

Cô run rẩy, ôm chặt lấy khôn mặt anh vào tay mình, cho anh đôi môi của cô, chiếc lưỡi nhỏ của cô và cả sự khao khát mãnh liệt…

Anh thì thào gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha. Bồ Đào Nha. Cô không biết, không quan tâm, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì ngoài cảm giác về bàn tay của anh, về đôi môi của anh. Caroline sờ đến những chiếc nút trên áo sơ mi của anh. Anh giật mạnh đôi vớ da của cô. Tay anh ôm chặt lấy phần bên dưới của cô; anh nâng cô lên và cô thở hổn hển vì kinh ngạc khi phần cương cứng của anh chạm vào người mình.

“Quấn chân em quanh anh đi,” anh nói.

Cô đã làm thế, và cô lại hổn hển khi tay anh được giải phóng vụng về dò dẫm giữa người họ và rồi…

Và rồi, Chúa ơi, rồi anh đi vào trong cô, nóng nảy và mạnh mẽ, trơn bóng hơn thép, kéo giãn cô, lấp đầy cô và điều này thật tuyệt, lại vừa làm cô sợ hãi, không gì giống như cái lần cô ở cùng với một người đàn ông, không gì giống như cô đã hình dung.

Trái đất như nghiêng đi.

“Lucas,” cô thổn thức. “Ôi Chúa ơi, Lucas!”

Thật quá sức chịu đựng của cô, quá nhiều, quá nhiều… Caroline hét lên trong trạng thái đê mê đến cùng cực. Và thấy mình đang bay cùng anh tan chảy trong sức nóng của những vì sao.

Lucas không biết họ đã đứng như thế này bao lâu rồi. Dani vẫn trong vòng tay anh, chân cô vẫn quấn quanh hông của anh, anh đang giữ thẳng người cô, cả hai đều dồn dập thở trong khi mồ hôi đang rịn ra trên da của họ. Có lẽ hàng giờ đã trôi qua. Hay phút? Anh không còn khả năng suy nghĩ mạch lạc nữa rồi.

Chết tiệt, đó chính là khó khăn không thể chối cãi. Một người đàn ông biết suy nghĩ không làm cái việc mà anh vừa làm. Làm tình với một phụ nữ bằng tất cả các mánh khoé của một con nai đực đang động dục. Và không có phòng vệ gì. Anh không thể tin được. Có hai con quỷ sinh đôi trong đời một người độc thân. Là bệnh tật. Là mang thai. Chúng luôn luôn rình rập, chờ đợi một việc làm ngu ngốc tai hại.

Anh đã làm điều xuẩn ngốc tối nay đúng không? Thậm chí năm 16 tuổi, lần đầu tiên với đàn bà anh còn khôn khéo hơn bây giờ. (Ặc… 16 *ngất*) Làm sao anh có thể để đam mê lấn át lý trí kia chứ?

“… làm ơn.” Dani nói với anh. Thì thầm, còn nhỏ hơn cả tiếng thì thầm.

Cô chôn khuôn mặt mình vào hõm cổ của anh như thể cô không muốn nhìn thấy anh vậy. Nhìn cô như thế cùng với tiếng thì thầm bẽn lẽn kia anh sẵn sàng đánh cược rằng cô đang lo lắng.

“Dani,” anh khẽ gọi, “nhìn anh đi.”

Cô lắc lắc đầu. Tóc cô, một guồng tơ vàng rũ lòa xòa quanh mặt mình, cù khẽ vào mũi và miệng của anh. Thậm chí bây giờ khi nhắm mắt lại anh vẫn cảm giác được mùi hương của nó trêu chọc từng giác quan của mình.

“Em yêu. Anh biết đây không…”

“Làm ơn đi mà. Bỏ em xuống.”

Có sự sự hốt hoảng mơ hồ trong giọng nói của cô. Anh gật đầu, buông cô xuống, sít chặt hàm răng của mình chống lại sự thèm muốn lại trỗi dậy nhanh chóng khi cơ thể cô lướt qua người anh.

“Dani…”

“Anh không hiểu đâu.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh; cổ họng anh như bị bóp chặct khi anh nhìn vào đôi mắt của cô.

“Nghe em đi Lucas. Điều… điều em vừa làm. Em chưa bao giờ…”

“Anh rất hiểu.” Anh ôm lấy gương mặt của cô, cúi thấp dần đầu mình cho đến khi vừa với tầm mắt của cô. “Chuyện này xảy ra quá nhanh. Lỗi của anh. Anh xin lỗi. Anh có ý định làm điều đúng đắn.” Giọng anh vang lên nặng nề. “Nhưng anh muốn em đến điên cuồng…”

“Không.” Cô nắm lấy cổ tay của anh. “Không phải thế. Ý em là… là em…”

“Anh không cho em thời gian.”

Caroline khẽ cười với vẻ bất lực.

“Lucas, chúng ta đang không nói về cùng…”

“Có,” anh nói. “Đó là lỗi của anh.” (Anh giai này toàn nhảy vào miệng người khác, nóng tính quá :D)

Họ đang nói về những chuyện khác nhau, nhưng vấn đề là gì chứ? Giải thích nào là hợp lý bây giờ? Và… và sự thật là, sau tất cả những chuyện mình vừa trải qua, làm tình với một người xa lạ, trở nên phóng túng trong vòng tay anh ấy… Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô sẵn lòng đi tiếp với thân phận của người phụ nữ có thể làm được những chuyện đó mà không có bất cứ sự cáo buộc nào. Anh sẽ không bao giờ biết cô là Caroline Hamilton chứ không phải là Dani Sinclair. Sẽ không bao giờ cô và Lucas Vieira gặp lại nhau. Thế giới của họ giao nhau bởi sự tình cờ và những sự tình cờ thì không bao giờ xảy đến hai lần.

“Em có quyền biết rằng anh rất khoẻ mạnh,” anh nhẹ nhàng nói, cuốn lấy một món tóc của cô giữa những ngón tay anh. (sặc nước miếng vì anh Lucas :lol:)

Cô chớp mắt. “Sao ạ?”

“Anh khoẻ mạnh, em yêu ạ.” Anh nghiêng đầu mình xuống, lướt khẽ môi mình qua môi cô. “Còn nữa, anh nên dùng bao cao su.”

Từ ngữ đó làm cô ửng hồng, và nó nghe thật chẳng lâm ly chút nào phải không?

“Em có…” Anh ngập ngừng.

Cô cảm thấy mặt mình càng thêm đỏ.

“Vâng,” cô vội vàng trả lời, “Em hoàn toàn khoẻ mạnh.”

Không chút dối trá. Lần cuối cùng phát sinh quan hệ là cách đây ba năm, bạn có thể chắc chắn mình không vướng bất cứ bệnh lây lan qua đường tình dục nào.

Lucas nghiêng người, chống tay lên bức tường bên cạnh cô. “Anh không có ý đó. Ý anh là em có đang dùng thuốc ngừa thai?” (Sặc nước… uống lần 2 vì anh :D)

Ngu ngốc, cô nghĩ thế, thật quá ngu ngốc! Cô đang dùng. Cô dùng nó để điều hoà cho chu kỳ của mình, nhưng anh không cần phải biết chuyện đó.

“Vâng,” cô đáp, và không có gì khôi hài khi màu đỏ trên gương mặt cô càng đậm hơn.

Cô quan hệ với một người xa lạ, hứng khởi vượt ngoài sự khống chế của bản thân, cô nghĩ mình có thể chết ngất đi vì sự sung sướng mà chuyện đó mang lại, và khi nói đến bao cao su và thai nghén đã làm cô ngượng ngùng. Thật thảm bại.

“Tốt rồi. Nhưng nếu có gì đó ngoài ý muốn…”

“Sẽ không có gì hết,” cô vội vã lấp lời anh. Thêm một vài giây nói về chuyện này thì cô sẽ khóc oà lên hoặc cười như điên khùng mất thôi. Làm sao kết thúc nó đây? Và bây giờ cô nên làm gì? Lucas đang giam giữ cô giữa anh và bức tường. Một chiếc giầy của cô không tìm thấy. Đôi vớ da giờ là một mảnh lụa rách tươm quấn vòng mắc cá chân của cô. Còn nghi thức nào nữa không? Cô tìm ra chiếc giầy bị mất chưa? Đá bật phần còn lại của chiếc vớ da ra khỏi chân? Cô đã nói “tạm biệt” với Ông Vieira và cảm ơn vì buổi tối vui vẻ này chưa?

Một âm thanh nghèn nghẹt tắc lại nơi cổ họng của cô. Là tiếng cười hay nức nở? Dù là gì đi nữa cũng chỉ làm cô thêm bẽ bàng và cô nghĩ thầm, không cần lý luận logic nào, người phụ nữ mà cô đang giả danh ắt hẳn biết cách đối phó với những câu hỏi đó.

“Dani?”

“Đừng… đừng gọi em như thế.” Caroline khó nhọc nuốt xuống. “Ý em… ý em là em không thích cái tên đó.”

Lucas khẽ cười. “Thật ra anh không nghĩ cái tên đó phù hợp với em.”

“Không, ý em… vâng, ý em là…”

Chết tiệt! Sự xúc động vô độ của cô đã tự ý làm những gì nó muốn. Từng giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt của cô và lăn dài trên má.

“Em phải đi thôi,” cô nói, nhưng khi bước ngang qua anh, Lucas đã bắt lấy vai cô và giữ cô đứng yên.

“Em yêu.” Môi anh xoắn lại. “Chết tiệt, anh đã làm em khóc.”

“Không.” Cô lắc đầu. “Không, không phải lỗi của anh.” (Là lỗi của bà Sandra đc chưa, còn lỗi của Ice nữa, 2 ng đẩy qua lại hoài, dịch mệt quá ah >”<)

Cô đang khóc. Im lặng nhiều khi chỉ làm cho mọi thứ tệ hơn.

Anh đặt tay mình bên dưới chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, nâng mặt cô lên đối diện mặt anh. Mascara trên viền mắt của cô đang chảy lem cùng nước mắt thành những vệt sọc dài. Trông cô thật nhếch nhác. Một vẻ nhếch nhác tuyệt vời đến rung động lòng người, anh thầm nghĩ, và anh ôm chặt cô vào vòng tay anh.

“Anh đã làm em đau.” anh nói với giọng cộc cằn.

Cô lại lắc lắc đầu nhưng anh vẫn tiếp tục.

“Anh có. Anh đã quá thô bạo, quá nhanh.”

“Anh không thế.” Giọng của cô nhẹ như thoảng qua, cũng như tay cô đang đặt trên gò má của anh. “Là em. Là những gì em vừa gây ra, đến đây cùng anh, cư xử giống như… giống như…”

“Suỵt.”

Lucas để cô dựa vào người anh, nhẹ nhàng vỗ về cô trong đôi tay của anh. Một lúc thật lâu trôi qua cho đến khi anh cảm thấy vẻ cứng nhắc của cô đã dần thả lỏng nhưng anh vẫn giữ cô sát vào cơ thể mình.

“Chuyện xảy ra không có gì để hối tiếc. Nó là…”

Là gì? Ngoài ý muốn. Không mong đợi. Ở cùng với một người đàn bà mà anh đã nghĩ rằng anh muốn cô ta trong tối nay, nhưng anh không có bất cứ hối hận nào. Nếu có, bản năng sẽ mách bảo với anh rằng những điều họ vừa chia sẻ với nhau anh sẽ không sớm quên đi được.

“Nó thật tuyệt vời,” anh nói khẽ, “Thật khó tin. Và đó là lỗi của anh vì đã không làm nó như em đã mong đợi.”

“Nhưng nó thật tuyệt vời. Ý em là thế…”

Cô đang đỏ mặt. Thật là…  Chỉ một từ thôi, là “mê mẩn,” đặc biệt khi vẻ ửng hồng đến từ một người phụ nữ dâng hiến thân mình mà không đòi hỏi phải giữ lại cái gì.

“Anh rất vui. Còn nữa…” Anh lướt nhẹ môi mình qua môi cô. “Còn nữa, anh sẽ cược rằng anh có thể làm tốt hơn thế.” (Sặc tập 3, nãy giờ anh nói đông chị nói tây…)

Anh nghe thấy cô hít khẽ một hơi. “Trễ rồi. Và…”

“Anh muốn giúp em cởi đồ.” Giọng nói của anh nghe suồng sã nhưng chỉ âm thanh đó đã làm cho đầu gối của cô mềm nhũn ra. “Cởi quần áo của em. Hôn em. Chạm vào mỗi tấc trên người em. Lần này sẽ thật chậm. Thật chậm.”

Anh kéo cô nhón lên bằng những ngón chân của cô, chiếm lấy môi cô với một nụ hôn làm nhịp tim cô bay vút.

“Chúng ta có thể dành cả đêm nay để tìm hiểu về nhau.”

Cô nhìn vào mắt anh, bàn tay ngập ngừng trên gương mặt anh. Có cái gì đó đang mạnh dần lên, là mong muốn để bỏ chạy… hay khao khát để cô biết rằng cô cũng muốn nó xảy ra?

Anh nghiêng đầu, cầm lấy tay cô và hôn vào gan bàn tay, cổ tay cánh tay, và Caroline đã có câu trả lời của mình.

“Lucas,” cô thì thào, và cô đặt tay mình phía sau đầu của anh, nâng người lên đến anh và hôn đáp trả lại anh.

Chậm rãi, anh bắt đầu cởi y phục của cô, anh làm việc này như thể là lần đầu tiên, vẽ lên từng vòng mơn trớn, từng va chạm khẽ khàng của da thịt, xoay người cô ngược lại với anh, hít một hơi hương tóc của cô, hôn lên dọc xương sống của cô khi anh kéo dây kéo xuống. Chiếc váy hoàn toàn rời khỏi cô. Cô vội vàng bắt nó lại nhưng anh đã trườn cánh tay của mình quanh cô, ôm chặt lấy đôi gò ngực của cô, cảm nhận cơn rùng mình đi xuyên qua trong cô cũng như trong anh. Anh giữ cô ở tư thế đó, tay anh vẫn trên người cô, tận khi cô rên rĩ tên anh và quay người lại đối diện với anh. Chiếc áo lót của cô vẫn đóng kín và anh đã giải phóng nó, vứt mảnh vải con con ấy ra xa. Cô lại rên lên nho nhỏ khi phần ngực trần của mình đổ nhào vào đôi tay anh. Anh nghe thấy hơi thở dồn dập của cô. Cảm nhận một cơn rùng mình trong cơ thể cô. Anh di chuyển ngón tay mình lên đầu núm vú của cô, cô lại kêu lên những âm thanh khiến anh chỉ muốn kéo hẳn cô sát người anh và chôn vùi chính mình vào bên trong của cô. Nhưng chưa phải lúc. Anh trượt nhẹ nhàng một tay mình qua hai bên xương sườn của cô. Bụng của cô. Đặt môi anh lên gáy và hôn lên làn da đầy hương vị đó. Anh chuyển tay mình xuống thấp. Thấp hơn nữa. Cô thở hổn hển gọi tên anh, cố vặn vẹo người nhưng anh không để cô làm thế, không phải bây giờ, không phải lúc tay anh ở giữa hai bắp đùi của cô, lúc hơi nóng của cô phủ đầy lòng bàn tay anh, lúc của anh cương cứng hơn nó thể và tiếp tục.

Tập trung, anh tự nói với bản thân, hết sức tập trung vào Dani. Vào người phụ nữ trong vòng tay anh. Nhẹ nhàng, anh tách hai chân của cô bằng từng ngón tay mình. Vuốt ve cô. Lắng nghe từng tiếng xuýt xoa trong hơi thở của cô. Cảm nhận cô cố gắng kẹp chặt hai bắp đùi lại với nhau để tránh né anh. Cảm nhận sự tranh đấu của cô với anh, với bản thân cô và thay vì như thế lại càng khơi dậy sự khao khát nơi bàn tay anh.

“Không,” cô kêu lên, “không, đừng. Lucas. Đừng. Em sắp… em sắp…”

Cô thốt lên những tiếng nức nở mơ hồ không rõ nghĩa. Âm thanh đó làm cho anh thấy khoan khoái và anh kéo mạnh cô sát vào người anh, ôm chặt cô rồi đem cô đến giường của anh. Ánh trăng xuyên qua từ cửa sổ trên mái nhà như tắm cô trong màu trắng ngà của nó. Tóc cô xoã tràn trên gối của anh, màu vàng của tóc cháy rực trên nền kem của gối. Anh đã từng tưởng tượng ra hình ảnh cô như thế này nhưng thực tế còn hoàn hảo hơn cả những gì lý trí anh đã hình dung. Cô thật đáng yêu. Tất cả mọi thứ của cô. Và cô là của anh. Anh làm tình với cô chầm chậm, như anh đã hứa, nhìn vào gương mặt cô, âu yếm cái cách mắt cô mở to và môi cô hé ra khi anh mơn trớn. Khi tay anh vươn đến đôi gò bồng đảo của cô, cô đã bắt lấy tay anh trong tay mình.

“Để anh chạm vào em,” anh khàn khàn thì thào, và cô e dè buông tay anh, nín thở rồi vỡ oà ra khi ngón tay anh như sợi lông vũ lướt qua chiếc núm hồng hồng của cô, và anh cúi đầu, cuốn chặt đầu núm nho nhỏ ấy vào trong chiếc miệng nóng bỏng của mình. Mùi vị này của cô hầu như làm anh bùng nổ. Là mật ong. Kem. Hay vani.

Anh mút lấy đầu núm vú của cô, liếm nó đến tận khi cô kêu lên van vỉ với anh rằng cô muốn anh đến điên cuồng. Giống như anh cũng đang muốn cùng cô đến ngây dại.

“Lucas.” Lời thì thầm của cô như cầu xin khẩn thiết. Anh nâng cô lên trong vòng tay mình và chầm chậm hôn cô, nhẹ nhàng, trọn vẹn…

Anh vẫn có cảm giác mình chưa nhận đủ những gì mình muốn từ cô; anh muốn được bao bọc ngập chìm trong sự nóng bỏng mịn màng của da thịt cô, muốn nụ hôn tiếp diễn mãi… và mãi…

Cô run rẩy trong anh và anh cũng thế, run rẩy vì khao khát được sở hữu cô. Đây là một sự tra tấn ngọt ngào. Cô rì rầm gọi tên anh lần nữa, lần này là gấp rút hơn. Hai cánh tay cô vòng quanh cổ anh. Cô rướn người lên về phía anh, ghì chặt thân mình vào anh. Anh biết cô nóng lòng vì điều gì; anh cũng nóng lòng vì nó, là sự giải thoát nóng bỏng và khiêu khích đó nhưng anh tự dặn bản thân mình rằng anh có thể chờ, anh có thể đợi.

“Lucas,” cô thì thầm, “Lucas, làm ơn đi.”

Câu “làm ơn” gần như đã kết liễu anh, nghe cô nói thật dịu dàng và vô tội, nó như đã đưa anh đến bên bờ vực. Anh đứng lên, cởi y phục của mình, nhìn thấy mắt cô mở to khi cô thấy được vật nam tính thẳng đứng của anh. Anh rất to; anh biết thế. To, và anh tự hào về nó bởi vì anh là đàn ông, nhưng có tia sợ sệt loé lên trong đôi mắt cô.

“Sẽ ổn thôi,” anh nói bằng giọng khàn khàn. “Chúng ta vừa vặn với nhau, em nhớ không? vừa lúc nãy thôi.”

Anh nắm lấy tay cô, dẫn dắt tay cô đến bên anh. Chuyển động khó chịu. Tay cô nắm chặt vòng quanh vật nam tính của anh. Anh rên rỉ. Tay cô lại chuyển động và anh bắt nó lại, giữ nó trong tay lúc anh mở một ngăn kéo của chiếc bàn cạnh giường, lần mò tìm một cái bao cao su.

Một vài giây sau, anh quỳ giữa hai đùi của cô, chậm rãi, anh nhìn cô chăm chú rồi anh tiến vào trong cô. “Như thế này em có thích không?” anh thì thầm. “Nói cho anh nghe nó thế nào. Nói cho anh nghe…”

Cô rướn người về phía anh. Ôm lấy gương mặt anh kề sát vào mặt cô. Cô hôn anh, rên rỉ tên anh, và anh đánh mất bản thân mình trong nụ hôn nó, trong nhịp điệu mà họ tạo dựng lên, trong khát khao chiếm đoạt được cô. Thế gian như bừng lên ngọn lửa.

Sau một khoảng thời gian lâu thật lâu, Lucas lật người về phía cô mèo con đã thoả mãn nằm cuộn tròn bên cạnh tay anh. Anh thích cảm giác va chạm với cô thế này, mềm mại và ấm áp.

“Em yêu? Em ổn chứ?”

Cô kêu khẽ như tiếng rừ…ư… ư của mèo khi thích thú làm anh mỉm cười. Đó chính là một lời tiến cử mà một người đàn ông cần có, anh nghĩ trong lúc kéo chiếc chăn lông vịt phủ lên người họ.

“Vậy thì nhắm mắt lại đi,” anh khẽ khàng nói.

“Mmmmm.”

Rèm mi phủ bóng lên đôi gò má của cô. Anh hôn lên thái dương của cô, kéo cô lại gần mình hơn, cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của cô. Thật kỳ diệu. Anh muốn kết thúc ngày hôm nay bằng việc nói không với đàn bà, và kết thúc buổi tối nay với một người đàn bà trong vòng tay anh. Anh thật không hiểu nổi chuyện gì… ngoài chuyện anh muốn cô ấy đến điên cuồng, làm tình với cô là sự lôi cuốn đầy nhục dục tương đương với việc nốc một ly nước đầy vào buổi sáng khi bạn thức dậy với một dư vị khó chịu do dùng quá nhiều chất cồn. Anh chưa bao giờ gặp phải sự khó chịu như thế… say sưa là một yếu điểm… và anh cũng chưa bao giờ cần quan hệ xác thịt để quên đi mối quan hệ vừa kết thúc, nhưng bất cứ mọi chuyện đều có khả năng xảy ra. Lucas ngáp. Và anh cũng đã quá mệt để hợp lý hoá mọi thứ ngay lúc này. Chiếc đồng hồ nhấp nháy bên cạnh giường đã chỉ 3h30. Họ có ba tiếng đồng hồ để ngủ cho đến lúc đồng hồ của anh báo thức, trừ khi anh thức dậy trước và đánh thức cô, như vậy anh có thể làm tình với cô thêm một lần nữa. (Ặc… sặc nước lần n… em đầu hàng anh Lucas :lol:)

Có thể đó là một ý kiến không mấy hay ho. Có lẽ anh nên đưa cô về nhà thay vì ở chỗ của anh. Có lẽ anh sẽ hối tiếc vì đã tiêu phí trọn đêm của cô.

Nhìn lại những gì vừa trải qua với Elin. Cô ta ở đây vài đêm và tự cho rằng quan hệ tình cảm của họ – nếu như mọi người có thể gọi đó là “tình cảm” – đã trở nên sâu đậm.

Có lẽ… Có lẽ anh cần ngủ một lát. Lucas kéo cô phiên dịch xinh đẹp của mình tới gần hơn nữa. Mi mắt anh trĩu xuống. Anh khẽ cười, nhớ đến lúc cô không thích bị gọi bằng tên “Dani,” nhưng cô lại không nói với anh cô thích cái tên nào. Là Danielle? Đó là tên đầy đủ của cô phải không? Dù gì thì nó cũng không phù hợp với cô. Anh sẽ tìm hiểu vào buổi sáng vậy. Anh sẽ tìm hiểu nhiều điều vào buổi sang. Tên mà cô thích. Địa chỉ của cô. Số điện thoại. Bởi vì anh muốn gặp lại cô. Gặp cô, dĩ nhiên, không thể tập trung vào mỗi một chuyện này, mặc dù anh sẽ không muốn cô gặp gỡ những người đàn ông khác. Anh sẽ không chịu đựng được chuyện đó. Anh cần không gian của mình. Anh cần sự tự do của mình. Nhưng… nhưng… nhưng, anh sẽ làm rõ mọi chuyện vào buổi sáng. Vấn đề duy nhất có thể xảy ra là cô ấy có thể hiểu sai việc ngủ cả đêm trên giường của anh. Như các người phụ nữ khác đã từng.

Lucas chìm vào giấc ngủ . Và khi đồng hồ báo thức lúc 6h30, không có vấn đề nào để tìm hiểu cả bởi vì Dani Sinclair đã biến mất.

Cả chương 4 nhé, dịch và đưa đẩy cùng 2 anh chị mà Ice mệt lun á 😆 H cũng k nặng lắm hé, toàn mân mê ve vuốt thui à 😀
Lần đầu tiên dịch H kỉu này nên Ice thấy nó k trau chuốt và rung động lòng người cho lắm, các tềnh iu góp ý cho Ice với nhé 😀