• Welcome to IceCream!!!

    Ice Cream

    Myself

  • Vài lời nhắn nhủ!!!

    Chào mừng các bạn đến với "Góc của Ice"! Ice làm góc này vì sự nghiệp "Hóng là đam mê, BT là sở thích". Truyện của Ice dịch chưa hề xin phép hay có bản quyền gì của tác giả. Dịch chỉ vì thích và học thêm từ vựng, k có ý định gì khác, văn vẻ cũng k hay ho cho lắm, mong mọi người đọc và góp ý cho Ice nhé! Chúc các bạn vui vẻ ^_^
  • Bài viết mới

  • Chuyên mục

Not For Sale _ Chap 8

Chương 8

Chuyển ngữ: Icecream0806

Họ nằm dài trên giường, hơi thở dồn dập, làn da bóng lên vì mồ hôi, thân thể cường tráng của Lucas nằm trên Caroline.

Chầm chậm, khi cao trào qua đi…

Cô thở dài, nghiêng đầu và hôn lên vai của anh. Anh gầm gừ câu gì đó mà cô không thể hiểu, nhưng như thế cũng đủ để hiểu điều này. Rằng cô đang ở đây cùng anh, nằm cùng anh, cảm nhận được nhịp tim của anh trên lồng ngực của cô, sức nặng của cơ thể anh đang đè xuống cô trên lớp drap giường bằng vải lanh mát lạnh này.

Anh hôn lên thái dương của cô. Vuốt ve dọc chiều dài cơ thể cô, ngón tay anh trượt ngang qua núm vú nhỏ, rồi đến chỗ quanh co nơi hông của cô.

“Anh quá nặng để đè lên em thế này,” anh thì thầm, và cô đáp lại bằng cách đặt tay mình lên phần sống lưng bằng phẳng của anh. Cảm giác anh đè lên cô, ấm áp, nặng nề và nam tính thật là tuyệt vời. Cô không muốn anh rời đi, không muốn ai trong họ di chuyển, không phải trong giây phút này hay bất cứ lúc nào khác.

Tuy nhiên, sau một vài phút, anh lại ngẩng đầu, lướt nhẹ môi mình trên môi cô và lăn người về một bên.

“Đừng,” cô khe khẽ nói, và anh chuồi cánh tay mình bên dưới đôi vai cô, kéo cô sát vào người anh.

“Anh không đi đâu hết,” anh dịu dàng, và cô xoay người về phía anh, cụng mặt mình vào người anh, mũi cô chạm vào phần giữa vai và cánh tay anh. Cô yêu mùi vị của anh ở đó, mùi vị trần tục của giống đực.

“Vừa rồi,” anh nói, “vừa rồi…”

“Vâng,” cô đáp, “Dĩ nhiên là thế.”

Anh cười khẽ và đặt một nụ hôn lên mái tóc rối bời của cô.

“Anh chỉ muốn xin lỗi vì anh đã làm quá nhanh, nhưng…”

“Anh hoàn hảo lắm.”

“Chúng ta đều hoàn hảo,” anh nói. “Hoàn hảo dành cho nhau.”

Tim cô vang lên một điệu vũ nho nhỏ. Cô nghiêng đầu và nhìn vào gương mặt anh. Thật là một khuôn mặt xinh đẹp và gợi cảm. Cô muốn nói với anh điều đó nhưng cô biết anh không phải là người đàn ông muốn ví mình với tính từ “xinh đẹp”.

Cô mỉm cười. Anh cười với cô và hôn cô với sự âu yếm dịu dàng đến mức cổ họng cô như thít lại.

“Em yêu?” Giọng anh mềm đi. “Nghiêm túc nhé. Em thật sự ổn chứ?”

“Vâng.”

“Bởi vì… Thật sự anh biết là vừa rồi quá nhanh…”

“Lucas. Nó thật tuyệt vời. Đó là tất cả những gì em… em…”

Anh lại lăn mình, nằm sấp lại, một cánh tay của anh gác ngang qua người cô, mắt anh chăm chú nhìn vào cô.

“Đó là tất cả gì với em?”

Caroline cảm thấy mặt mình nóng rực. “Là tất cả những gì em đã mơ thấy từ… từ…”

“Từ đêm hôm đó.”

Cô gật đầu. “Vâng.”

Anh không nói gì trong một phút dài rồi anh vẽ theo đường viền môi của cô bằng đầu ngón tay trỏ của mình.

“Vậy sao em lại chạy trốn anh?”

“Em không bỏ chạy. Em đi về.”

“Em đã bỏ chạy, Caroline. Giữa đêm. Không để lại cho anh số điện thoại. Không có một thứ gì ngoài những ký ức mà anh không thể bôi xoá được.”

Cô đặt tay mình lên má anh, cảm nhận sự thô ráp của lớp râu trên mặt anh. Anh nghiêng mặt và hôn lên lòng bàn tay cô.

“Em đã đem ký ức đi cùng mình,” cô khẽ nói.

 Câu nói đó làm cho anh mỉm cười. “Thế sao?”

Cô yêu câu nói đơn giản “Thế sao” đó, nó chứa đầy sự ngạo mạn dù cô không thích đàn ông quá kiêu căng. Mẹ của cô đã là một trò hề cho mẫu người như thế, nhưng cô thì không.

Nhưng Lucas thì khác.

Ngạo mạn là một phần trong anh. Nó là một hành động để ghi dấu ấn vào người khác, nó là sự tự tin vào bản thân một cách nguyên thuỷ nhất, rất nam tính, rất lôi cuốn.

Quyến rũ không cưỡng lại được.

“Em sẽ không chạy trốn được nữa.”

Cô nhìn vào mắt anh. Nó thăm thẳm như cô chưa bao giờ nhìn thấy, và nóng bỏng đến mức hơi thở cô trở nên nhanh hơn. Cơ thể anh đang khiêu khích cơ thể cô.

Hơi nóng đang trôi đi trong huyết quản của cô.

“Không ư?” cô thì thào.

“Không,” anh đáp.

Anh nói đúng. Cô sẽ không đi đâu hết. Không phải tối nay. Ngày mai sẽ đến sớm với đầy đủ các lý do để rời đi nhưng bây giờ thì… bây giờ, chỉ có những thứ này thôi… Miệng của Lucas trên môi cô. Anh nếm lấy lưỡi của cô. Tay anh trên ngực cô, chân anh ở giữa hai đùi của cô.

Caroline mỉm cười.

“Và anh làm thế nào để ngăn được em?” cô thì thầm.

Anh cười sâu từ trong cổ họng. Kéo chân của cô lên, đặt nó lên trên hông của mình. Trêu đùa cô với vật nam tính nóng bỏng vừa mới được khiêu dậy của anh, chà xát vào nơi đã ẩm ướt của cô đến tận khi cô van nài.

“Lucas.”

“Caroline.”

Bất kể anh đang làm gì với cô, bất kể sự tra tấn tuyệt vời này, cô quyết định sẽ đáp lại sự trêu đùa của anh bằng tất cả những gì cô có.

“Lucas,” cô nói, “anh có nghĩ anh đang làm là đủ để… đủ để…”

Cô thở hổn hển khi anh thúc vào trong cô.

“Anh không biết,” anh nói, sự thô lỗ trong giọng nói của anh đang chống lại vẻ vô tội của lời nói. “Thế này à?”

“Không,” cô thốt lên và ngưng bặt lại khi anh thúc vào cô lần nữa. Không quá sâu. Chúa ơi, còn lâu mới gọi là sâu. “Không,” cô lặp lại nhưng lúc này lại như một tiếng van vỉ.

“Bởi vì nếu nó không…”

Anh công kích mạnh hơn. Sâu hơn. Caroline cong người như cánh cung hưởng thụ nó.

“Em thích không?” anh hổn hển hỏi.

“Có.” Cô ôm khuôn mặt anh trong đôi tay mình. “Có, ôi… em thích!”

“Tốt. Vì anh cũng thích. Anh yêu nó. Cảm giác em hoàn toàn bao xung quanh anh. Mở rộng cho anh. Căng ra vì anh.”

“Làm ơn đi,” cô thì thào. “Lucas, làm ơn đi…”

Anh gầm gừ, đi vào sâu hơn, chìm ngập vào trong cô cho đến khi không còn phân biệt đâu là anh, đâu là cô, không có điểm bắt đầu và không điểm kết thúc.

Và mang cô đi cùng anh… đến thiên đàng.

Con mèo đánh thức cô dậy.

“Meooo,” nó kêu lên, với chất giọng mỏng manh đến kinh ngạc của một kẻ từng là nhà vô địch kiêu ngạo của hàng ngàn trận đánh nơi hang cùng ngõ hẻm – nhưng cũng có lẽ do sự hiểu biết của nàng về những gã ngạo mạn và dẻo dai ít hơn nàng nghĩ.

Có lẽ một vài người trong số họ mang những nét đặc trưng đó như một tấm khiên và chỉ có một số ít người mới có thể nhìn qua nó.

“Meoooo,” con mèo lại kêu lên, và Caroline thở dài.

Oliver… cô đã đặt tên con mèo giống như một câu chuyện buồn của Dicken về một cậu bé nhỏ sắp chết đói và bị đối xử tàn bạo (Tác phẩm Oliver Twist of Charles Dickens – Nếu bạn nào chưa đọc thì nên đọc, cảm động đến rơi nước mắt.) – Triết lý nửa đêm chẳng có nghĩa lý gì khi có một vấn đề cần được giải quyết tức khắc, mà vấn đề của Oliver chắc chắn là cái đĩa thức ăn rỗng không.

Cô thả chân xuống, đụng vào chiếc tai bù xù và ve vuốt nó.

“Được rồi,” cô thì thầm, “tao tới đây.”

Lucas đang nằm ngủ cạnh cô, cánh tay anh cuộn quanh vai cô. Chầm chậm, nhẹ nhàng, cô thoát khỏi anh. Anh cựa người, lầm bầm gì đó bằng tiếng Bồ Đào Nha – cuối cùng cô cũng hiểu ngôn ngữ đôi khi anh hay nói không phải là tiếng Tây Ban Nha mà là thứ tiếng gần gần với nó – và cô đứng im, sợ đánh thức anh dậy.

Đó cũng là hành động của đêm đầu tiên đó. Thức dậy giữa đêm tối, với nỗi lo sợ sẽ đánh thức anh, nhưng lúc này khác hẳn. Cô không lo lắng về việc anh thức dậy vào lúc này, đơn giản cô muốn anh ngủ thêm một chút. Cho dù cô vẫn còn cảm giác bần thần khi thấy mình trên giường ngủ của anh.

Ổn thôi.

Cô. Ở một chừng mực nào đó. Ngủ với anh lần nữa – không phải là điều cuối cùng mà cô hình dung mình sẽ làm. Không phải là cô chưa từng nghĩ đến nó. Nghĩ về anh. Về cảm giác anh đã tạo ra cho cô…

Nhưng cô và anh đến từ hai thế giới khác nhau. Hai thế giới đó cắt nhau bởi sự tình cờ của số phận. Và rồi, khi số phận lại mang hai người họ đến với nhau, vì công việc của Dani, Lucas đã rất tức giận, lạnh lùng với cô, đối xử với cô như thể cô đã gây ra chuyện gì đó sai lầm đến mức không thể nói ra được. Vâng, cô đã chuồn khỏi giường của anh vào đêm đầu tiên đó nhưng chắc chắn không chỉ có thế.

“Meooo, grừm, meooo,” con mèo kêu lên với vẻ mất kiên nhẫn trông thấy, và Caroline đứng dậy, với lấy tấm lụa bị vứt ở cuối chân giường, quấn quanh người thành tấm xà-rông và bước nhè nhẹ bằng chân trần ra khỏi phòng ngủ.

Con mèo xoắn xít quanh mắt cá chân nàng khi bước xuống cầu thang. Có đủ ánh đèn để cô biết mình cần đến chỗ nào và nhớ rõ chỗ chiếc ly thuỷ tinh bị vỡ trong bếp để tránh nó kịp thời.

Oliver cũng tránh được nó, nhưng bằng cách nhón chân đi xuyên qua qua chỗ mảnh vỡ đó. Nó nhảy phốc lên trên chiếc ghế con và ngồi lại trên mặt bàn bếp bằng đá trắng, cái đuôi cuộn quanh chân và nhìn Caroline với cặp mắt hình trái hạnh đào vẻ đầy cách thích thú.

Điều quan trọng cần làm trước nhất, cô nghĩ, chính là tìm ra vật cần dùng, là một đồ hốt rác và một cây chổi, rồi cẩn thận gom sạch các mảnh thuỷ tinh và vứt nó vào thùng rác.

“Giờ thì mày không bị cắt chân nữa rồi,” cô nói với con mèo, nó trả lời bằng cách nâng móng vuốt lên và liếm láp.

Cô xem đĩa thức ăn của Oliver. Chén nước vẫn còn đầy nhưng cô đổ nó đi, rửa sạch và đổ đầy nước lại. Đúng như cô nghĩ, đĩa thức ăn hết sạch.

“Tao xin lỗi nhé cưng,” cô nói với vẻ hối lỗi.

Cô cũng rửa nó, sấy khô và đổ Kitty Krunchies đầy vào chén.

“Meooo…” con mèo kêu lên một cách lịch sự rồi ngáp.

Caroline mỉm cười và ôm lấy nó. “Mày có thấy cô đơn phải không? vì vậy nên mới đánh thức tao dậy?”

Con mèo rên ư ử  và nhắm mắt lại. Caroline hôn lên đỉnh đầu nó, bước nhẹ ra khỏi bếp vào phòng khách và ngồi chìm sâu ở bộ sofa trong góc phòng – thứ mà cô chắc chắn nó đáng giá hơn tất cả tài sản của mình.

“Ổn rồi,” cô nhẹ nhàng nói. “Mày có tao rồi. Không cảm thấy cô đơn nữa đâu.”

Con mèo dường như trở nặng. Nó ư ư chậm hơn. Nó đang ngủ, tin cậy trong vòng tay cô.

Caroline ngả đầu ra sau.

Đó cũng là cảnh cô đã thiếp đi trong vòng tay của Lucas vào đêm đầu tiên ấy. Họ đã làm tình với nhau hai lần và anh ôm siết lấy cô và cô đã cảm thấy một cảm xúc, một trạng thái, cho dù bạn có gọi là gì thì cô cũng chưa bao giờ cảm nhận được nó trước đây.

Cô cảm thấy an toàn.

Thật là lạ lùng với một người phụ nữ đã trưởng thành như cô, nhưng không cách nào lý giải được. Chính vì thế nên nàng đã thiếp đi trên một chiếc giường xa lạ, trong vòng tay một người đàn ông xa lạ… cho đến khi tỉnh giấc và nhận ra rằng mình đã làm tình với một người không quen…

Caroline nhắm mắt.

Lucas nói đúng. Cô đã chạy trốn. Thực tế làm cô cảm thấy xấu hổ quá sức chịu đựng.

Giờ cô lại làm nó một lần nữa, lên giường với anh cho dù anh lúc này đã hơn người lạ một chút, một người lạ làm cho cô bối rối không chỉ với từng lời nói, cơn thịnh nộ ở nhà Dani, rồi lại đến cứu giúp cô, làm dịu đi nỗi kinh hoàng của cô.

Sự lạnh lẽo như thấm vào tận xương tuỷ.

Sau cùng thì cô có phải là con gái của mẹ mình hay không?

Cô đã chôn vùi ký ức ấy nhiều năm nay và bây giờ nó lại cuồn cuộn tuôn trào trong cô. Mẹ ở trong căn nhà nhỏ ở không xa thị trấn, một người đàn ông mới ở cùng với bà. Mẹ, bừng sáng và hạnh phúc và phấn khởi…

Và, vài tuần hoặc vài tháng trôi qua, những dấu hiệu quen thuộc cho thấy sự việc đang đi theo cái guồng của nó. Đối với người đàn ông đó, chứ không phải cho mẹ cô. Hoàng tử quyến rũ của mẹ sẽ ghé thăm ít thường xuyên hơn. Ông ta sẽ ít gọi điện hơn. Ông ta có vô số lời xin lỗi khi mẹ mời ông ta đến dùng bữa tối.

Điều tốt đẹp duy nhất cho những thời gian như thế, dù chỉ là rất ngắn, đó là Caroline sẽ có mẹ cho riêng mình; cô không cần phải giả vờ thích xem tivi khi mẹ và tình yêu hiện tại của đời bà đi chơi, hay tệ hơn là biến mất trong phòng ngủ của mẹ.

Nó cứ thế. Cho đến khi mỗi câu chuyện đều đi đến cái kết có thể nhìn thấy trước được, chỉ có mẹ cô là người bị huỷ hoại, bị sốc và cảm thấy mình như người bị bỏ đi. Không phải Caroline. Cô đã có thể nhìn thấy các dấu hiệu đó từ khi lên 8 hay 9 gì đó.

Nếu không có thêm gì nữa, trưởng thành theo cách thức như thế, hẳn cô sẽ học được những thứ có giá trị.

Bạn không nên dính dáng đến một gã mà hắn nghĩ hắn là chủ nhân của thế giới này. Bạn đừng coi tình dục là bình thường. Và dĩ nhiên bạn đừng hiến dâng trọn thân mình cho một gã đàn ông. Đừng bao giờ. Đủ tệ khi cho đi thân thể của mình, nhưng còn tệ hơn thế nếu cho đi cả trái tim và tâm hồn của bạn.

Cô hít một hơi dài.

Ổn thôi. Vẫn còn 1 điều sót lại trong 3 điều trên, vẫn không tệ lắm.

Cô đang dính dấp cùng một người đàn ông cao ngạo. Cũng có thể nói cô coi tình dục là chuyện bình thường. Nhưng cô hoàn toàn không, chắc chắn không bao giờ dâng thêm gì cho Lucas ngoài trừ thân thể này.

Trái tim cô, tâm hồn cô vẫn an toàn. Hoàn toàn an toàn…

“Caroline?”

Một ngọn đèn bật sáng. Mắt Caroline vụt mở. Con mèo rít lên, phòng ra khỏi lòng cô và bỏ chạy.

“Em yêu? Em đang làm gì vậy, ngồi một mình trong bóng tối sao?”

Lucas đứng giữa phòng khách, cả người chỉ mặc mỗi chiếc quần bông, mái tóc đen rối bù, mặt anh sa sầm bởi những cọng râu mọc lởm chởm do chưa cạo mà cô đã từng cảm thấy nó rất quyến rũ dưới những ngón tay mình.

Tim cô đánh uỵch một tiếng.

Anh ấy quá đẹp. Còn hơn cả đẹp. Chỉ cần nhìn thấy anh thì các suy nghĩ bấn loạn trong cô chạy mất, chỉ làm cô nghĩ đến duy nhất một điều là sự thích thú khi được ở trong vòng tay anh.

“Anh nghĩ em lại bỏ anh đi,” anh nói, bước đến bên cô. Anh cúi đầu và hôn cô, đôi môi anh hung hăng chiếm giữ lấy cô.

“Lần này,” anh nói với giọng cộc cằn, “lần này, anh sẽ đi theo em.”

Cô nhìn anh. Cô muốn nói một câu gì đó khéo léo và sành sỏi. Thay vào đó những gì cô nghĩ đã kịp lăn ra khỏi miệng mình.

“Vậy… vậy sao lần trước anh không làm thế?”

Anh rũ đầu, như thể cô bắt anh giải thích một công thức toán phức tạp.

Đó là một câu hỏi tuyệt vời. Sao anh đã không tìm kiếm cô ngay trong buổi sáng cô rời khỏi giường anh?

Cái tôi, đó là nguyên nhân đầu tiên. Phụ nữ chưa bao giờ bỏ rơi anh. Chạy đi tìm cô chính là huỷ đi lòng kiêu hãnh của anh. Nghe thật ngu ngốc, nhưng đó là thực tế.

Thế rồi sau đó khi Jack Gordon nói với anh về Dani Sinclair, sau khi anh rõ mười mươi và biết được Caroline làm nghề gì.

Nếu cô thực sự là con người như thế. Chỉ là nếu… nhưng vậy thì làm cách nào anh nói với cô điều đó đây?

Làm sao anh nói, anh không thể đi tìm em vì nó sẽ giết chết anh khi nghĩ đến việc em ở cùng một người đàn ông khác. Bởi vì anh quá kiêu hãnh để hình dung bản thân mình trong một tình cảnh như thế. Bởi vì, thậm chí là lúc này, phần nào đó trong anh tự hỏi nếu em đang diễn, nếu tình dục chỉ là màn kịch với em, nếu những gì em nói là sự thật, rằng đêm đó em cùng anh cũng là lần đầu tiên em bán thân…

Chắc là như thế, anh quả quyết. Một người phụ nữ sành sỏi sẽ không khóc khi anh tách đôi chân của họ ra, tìm đến vùng đào nguyên giữa họ, trêu đùa nó bằng lưỡi của anh. Cô ấy cũng sẽ không đỏ mặt dưới ánh nhìn mãnh liệt của anh khi anh ngẩng đầu và bảo muốn nhìn vào khuôn mặt cô khi ân ái cùng cô.

“Lucas? Anh đã không tìm em và hôm nay lại bắt em phải theo anh về nhà.” Caroline nuốt khan; anh nhìn thấy cổ họng cô co thắt. “Chuyện này thật vô lý.”

Không. Không vô lý. Hoàn toàn không. Anh chỉ biết rằng cô thuộc về anh. Rằng anh muốn cô ở cùng anh. Rằng anh bảo chính mình tìm đến căn hộ của cô để xác minh sự thật rằng: anh đến đó là vì cô.

“Có lẽ chúng ta đang tìm kiếm sự hợp lý ở nơi không có,” anh dịu dàng nói. Anh cầm lấy tay cô, dìu cô đứng lên. “Tất cả vấn đề ở chỗ anh đã đến tìm em. Và bây giờ, chúng ta đang ở cùng nhau.”

Anh mỉm cười kéo cô vào lòng, hy vọng sẽ xoá đi sự tối tăm trong mắt cô. “Em và anh, và con mèo đang ngồi trong một góc kia, âm mưu làm thế nào để loại bỏ anh.”

Caroline bật cười, như điều anh mong ước.

“Nó sẽ đi vòng vòng, rồi anh sẽ thấy. Không mấy ngày nữa đâu. Lúc em rời khỏi đây…”

“Em không đi đâu hết.”

“Không, không phải tối nay. Ý em là khi em tìm được một chỗ ở…”

Lucas ngồi xuống ghế sofa và kéo cô vào lòng. “Bây giờ đừng nói về chuyện đó nữa,” anh thì thầm.

Không, cô cũng không muốn nói về chuyện đó cơ mà.

“Được rồi.” Cô mỉm cười. “Nói về anh đi.”

Anh chăm chú. “Anh?”

“Em không biết gì về anh cả.” Cô lại mỉm cười. “Thế này, em chỉ biết anh có thể đọc được thực đơn viết bằng lối ngoa dụ.”

Lucas cười lớn. “Khó hơn đọc tiếng Nga đúng không?”

“Hẳn rồi.” Cô hạ rèm mi, nháy mắt với anh. “Mais, monsieur, je peux lire un menu en francais très bien.” (Thưa ông, tôi có thể đọc được menu bằng tiếng Pháp một cách trôi chảy.)

“Hay lắm.” Anh mỉm cười, chạm khẽ môi anh vào cô. “Rất ấn tượng.”

Caroline thở dài. “Em cũng vậy. Em nói và đọc tiếng Pháp và Nga không nhiều lắm, vì em chưa bao giờ có cơ hội học chúng cả.”

“Nghĩa là sao?”

Cô khẽ nhín vai.

“Ừm, em lớn lên ở một thị trấn nhỏ.”

Vâng, anh gần như nói anh biết điều đó. Vừa may anh có thể ngăn mình lại.

“Cuộc sống của anh ở nơi nào thì đã được định sẵn cho anh rồi, em không biết nhưng em cho là thế.” Cô ngã đầu vào vai anh. “Con trai người làm ngân hàng sẽ đi học Cao Đẳng, trở về nhà và trở thành nhân viên ngân hàng. Con gái người làm bánh sẽ học 2 năm Cao đẳng, học dinh dưỡng và…”

“Và về nhà và trở thành người nướng bánh.”

Caroline cười khẽ.

“Chính xác.” Cô chạm tay vào cằm của anh, xoa lớp râu lởm chởm. “Có một nhà máy chế tạo xe móc làm vườn ở thị trấn. Mẹ em làm ở đó, trong bộ phận lắp ráp.” Nụ cười của cô nhạt dần. “Ở trường Trung học, em đăng ký học tiếng Pháp. Và người hướng dẫn gọi em xuống văn phòng của ông ta và nói tốt hơn em nên học khoá hoá mỹ phẩm hoặc bán hàng bởi vì tiếng Pháp có gì tốt cho em sau khi em tốt nghiệp và mẹ em sẽ kiếm cho em công việc bên cạnh bà?”

Lucas lắc đầu một cách điềm tĩnh trong khi anh hình dung ra sẽ đi đến thị trấn của Caroline, tìm thằng cha cố vấn đó và đánh cho hắn một trận nhừ tử (Ice: khúc này chính xác phải dịch là “uýnh cho nó lòi c*t” nhưng nghe thô wá nên bạn sửa lại :D)

“Nhưng em không có ý định làm ở nhà máy đó,” anh nói.

“Không phải chỉ trong phút chốc. Em muốn thứ gì đó… thứ gì đó…”

“Tốt hơn?”

“Còn hơn thế.”

Anh gật gù. “Vì vậy em đã nói với ông cố vấn về việc ông ta có thể làm gì và đã đăng ký vào tiếng Pháp.”

Cô cười toe toét. Nụ cười đó làm anh như thấy thấp thoáng bóng hình trẻ thơ của cô trong đó: xinh đẹp, ngang ngạnh và quyết đoán.

“Em rất lịch sự, nhưng cơ bản em nghĩ đó là những gì em nói với ông ta.” Khuôn mặt cô trở nên nghiêm trọng. “Một điều em học được là, trưởng thành, là lúc phải tự chăm lo lấy bản thân trong thế giới này.”

Họ có điểm chung, anh nghĩ, và thầm ước, vì sự anh lành của cô, lẽ ra điểm chung đó không nên có.

“Và,” anh nói, giữ cho câu chuyện nhẹ nhàng. “em trở thành thiên tài tiếng Pháp.”

“Em trở thành một sinh viên giỏi. Em giành được học bổng, đến New York…”

“Nhưng New York không hẳn là ước mơ của em.”

“Còn hơn cả giấc mơ. To lớn. Tuyệt diệu. Phấn khích.”

“Và đắt đỏ.”

Có chút thay đổi trong giọng điệu của anh chăng?

“Vâng, đúng vậy. Rất đắt. Thực tế…”

“Thực tế, món tiền học bổng ấy dường như rất lớn nhưng khi đến thành phố này, em đã phải làm thêm để kiếm tiền.”

“Dĩ nhiên.”

“Và em đi làm,” anh nói, và bây giờ, không còn nhầm lẫn gì trong sự thay đổi nơi giọng nói của anh.

Anh có biết là cô làm hầu bàn không? Liệu anh có nghĩ cô thấp kém vì điều đó?

“Người ta làm những gì cần phải làm,” cô nói đầy bình thản. “Một người đàn ông như anh có lẽ sẽ không hiểu điều đó, nhưng…”

Lucas nguyền rủa, bàn tay to lớn ôm lấy từ phía sau đầu của cô và đem môi cô đến với anh. Lúc đầu, cô không muốn nhận lấy nụ hôn của anh. Thế rồi môi cô dần mềm mại và tan rã; anh nếm vị ngọt ngào của cô và sau khi nụ hôn kết thúc, anh kéo cô dựa vào nơi trái tim mình.

Anh không phải là người phán xét. Tuổi thơ của anh đã từng là một kẻ làm mọi chuyện để có thể sinh tồn. Ăn cắp vặt. Thó thức ăn trong cửa hàng. Móc túi của những vị khách du lịch to béo. Ai biết được anh còn có thể làm gì khi thời gian qua đi?

Cô nói đúng.

Người ta làm những gì để có thể sinh tồn.

Hơn nữa, tất cả đều là quá khứ. Anh sẽ không bao giờ để cô về lại cuộc sống tầm thường đó, thậm chí sau khi… sau khi thời gian bên nhau của họ đã đi vào ổn định. Anh không biết lúc đó là khi nào nhưng nó luôn là thế. Và khi nó đến, anh sẽ thấy cô được an toàn. Một căn hộ. Một công việc. Anh biết những người chắc chắn có thể giúp đỡ một người phụ nữ trẻ đẹp như cô một công việc đáng tin cậy.

Anh biết sẽ khó khăn để thuyết phục cô chấp nhận sự giúp đỡ của anh nhưng anh sẽ tìm cách. Cô sẽ hiểu việc anh muốn giúp cô là một ý tốt.

Còn bây giờ, họ sẽ ở cùng nhau. Đó là tất cả những gì trọng yếu.

“Thấy không?” anh nhẹ nhàng đáp. “Anh đã biết vài điều về em và em cũng biết vài điều về anh.”

“Không,” cô nói, mắt nhìn vào anh. “Em không biết gì.”

“Chắc chắn em biết. Em biết anh là một con gấu trước khi được uống cà phê sáng.”

Giọng anh đầy âu yếm nhưng Caroline biết đó chỉ là che đậy. Anh không muốn nói về bản thân mình. Cô muốn biết nhiều hơn, để biết về anh, nhưng giờ thì, chỉ cần ở bên anh là đủ. Vì vậy cô cười và hôn nhanh lên môi anh.

“Vậy thì, em đi pha café đây.”

Cô đứng lên. Chiếc sà-rông lụa mà cô chế tác trượt xuống, phơi bày ra đôi gò ngực của cô. Cô với lấy tấm lụa nhưng Lucas đã bắt lấy đôi cổ tay của cô, kéo chúng xếp lại hai bên người cô.

Trong một thoáng, không khí của khoảnh khắc này đã thay đổi.

“Café. Sim*. Nhưng trước tiên, phải nếm em cái đã.”

Anh cuốn lấy đầu núm màu hồng của cô vào miệng mình. Caroline như nghẹn thở.

“Em thích như vậy không?” anh thì thào.

“Em yêu nó. Cảm giác miệng của anh…”

Với từng ngón tay khéo léo, anh mở nút thắt của tấm lụa. Nó trượt qua hai chân cô, để lại cô hoàn toàn trần trụi…

“Caroline. Menu amor**. Em thật là đẹp. Thật đẹp…”

Anh đứng dậy và kéo cô sát vào người mình. Cô cảm thấy từng thớ thịt trên người anh trở nên rắn chắc.

Cô có thể làm điều này để anh làm cô phải run rẩy.

Rồi anh sẽ sớm ở trong cô, chuyển động trong cô, làm cô run rẩy hơn nữa.

Cô đặt tay mình ở giữa họ. Anh gầm lên một tiếng từ sâu trong cổ họng. Những ngón tay cô khiêu vũ hết chiều dài vật nam tính của anh. Cô có thể cảm nhận được vật to dài đó đang đập rộn ràng bên dưới lớp vải bông mềm mại.

“Caroline.” Giọng anh trầm ấm. “Nếu em cứ làm như thế…”

Cô đặt tay lên hai bên hông của anh, chầm chậm kéo chiếc quần xuống. Cô nhìn vào gương mặt anh, vào đôi mắt sâu thẳm đáng yêu của anh, chiếc miệng hẹp đầy kiêu hãnh của anh.

“Caroline,” giọng anh khàn đi. “Em có biết là…”

Tay cô vòng quanh anh. Anh rên rỉ. Anh là lụa và thép, sự mềm mại đến không tưởng phủ lên vật nam tính thô ráp và rắn chắc.

Cô chưa từng chạm vào đàn ông theo cách này, thậm chí càng chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình muốn thế. Nhưng cô muốn biết tất cả về người mình yêu. Nếu anh không nói về bản thân thì cô sẽ tìm đến những cách khác để khám phá về anh.

Như thế này chẳng hạn.

Caroline quỳ xuống nền đá. Giữ lấy anh trong đôi tay mình. Lướt qua trọn chiều dài của anh. Chạm đầu lưỡi của cô vào nơi đang căng phồng của anh.

Lucas rùng mình. Tay anh thọc sâu vào tóc cô. Anh giật lùi lại, rên lên và rồi kéo cô đứng dậy, làm cô ngã nhào vào chiếc sofa trắng và lấp đầy cô.

Cô lên đỉnh ngay lập tức.

Và anh cũng vậy.

Khi ôm cô trong lòng, anh nghĩ về điều cô vừa làm cho anh, với anh, thật tuyệt vời.

Và rồi anh lại nghĩ, cô đã làm thế bao nhiêu lần trước đây rồi?

Ruột gan anh nhộn nhạo.

Anh đứng lên, giật lấy tấm lụa bị vứt trên thảm và choàng vào thân thể cô.

“Lucas?” cô thốt lên và đứng dậy.

Anh mỉm cười, và đó là điều khó khăn nhất anh đã từng làm.

“Để anh mang váy đến cho em,” anh nói. “Rồi chúng ta cùng ăn sáng.”

Anh nghĩ giọng mình nghe rất vui vẻ nhưng khi anh trở lại cùng chiếc váy, anh thấy cô quấn tấm lụa không ra hình thù gì vòng quanh người. Rồi anh nhìn vào khuôn mặt cô, nó bảo với anh rằng không nên kéo tấm lụa kia ra khỏi cô.

“Caroline. Em yêu…”

“Có chuyện gì sao? Có vấn đề gì kia chứ? Em đã làm gì… điều em vừa làm, có phải là…”

Mắt cô chớp liên tục vì những giọt nước mắt chực trào ra, môi cô run rẩy. Làm sao anh có thể suy nghĩ, dù chỉ vài giây, rằng cô đã từng làm chuyện này với những người đàn ông khác kia chứ? Anh thật là kẻ đáng ghê tởm.

Anh bước đến bên cô, ôm cô vào lòng và hôn cô.

“Anh đã nói gì với em hả em yêu? Là một con gấu trước khi uống café sáng, Sim?” Anh lại hôn cô, hôn đến khi cơ thể cô thả lỏng trong lòng anh và sự nghi ngờ đã tan đi trong mắt cô. “Anh sẽ làm cho em một bữa sáng ngon tuyệt trần. Đó là món tinh tuý của Brazil. Thịt lợn muối xông khói và bánh quế và sốt maple.”

Câu chuyện cười ngớ ngẩn đã có tác dụng. Một nụ cười nở trên môi cô.

“Bánh quế không phải là món ăn tinh tuý của quốc gia nào hết!”

“Nhưng nên thế, bởi vì anh làm loại bánh quế ngon nhất trên thế giới này.”

Cô nhướng mày. “Thật sao!”

“Thật chứ. Và café cũng ngon nhất.”

“Nếu anh pha café và làm bánh quế, thì còn việc gì cho em làm?”

“Em sẽ làm một việc rất quan trọng.”

“Chuyện gì?”

“Em sẽ làm cho nhà bếp của anh trông tuyệt vời.”

Cô cười lớn. “Nghe có vẻ là quan trọng thật đó.”

“Rất quan trọng,” anh nói với vẻ nghiêm nghị. “Và anh chắc em sẽ làm điều đó thật tốt.”

Anh sẽ phải quên đi những gì anh biết về quá khứ của cô. Hay thắc mắc về nó. Chẳng phải anh đã học điều đó khi còn là đứa trẻ? Bạn là ai trong quãng thời gian đầu tiên của cuộc sống không có nghĩa lý gì cả.

Bây giờ bạn là ai đó mới chính là chuyện quan trọng.

——————–Hết chương 8——————————————

* Sim: Ice cũng k tra ra được SIM là loại café kiểu gì or là nhãn hiệu ;__;

** Menu Amor: thực đơn tình yêu. Chắc anh í ví chị ngon như món ăn í mà 😳

Not For Sale _ Chap 7

Cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ và theo dõi 🙂

Một lần nữa Ice xin lỗi vì đã phụ lòng tin của mọi người *cúi đầu*

Chương 7 (16+)

Một căn hộ áp mái 32 triệu đô la.

Một nơi có thể làm đề tài lâu dài cho tờ Architectural Digest, nếu Lucas không quá bảo vệ nó vì sự riêng tư của mình.

Trên tường, những bản khắc gỗ Nhật Bản được pha trộn theo phong cách phóng túng, những bức tranh của Mark Rothko và tranh sơn dầu tráng lệ của Edward Hopper mà Lucas tìm được mới đây nhất.

Trên sàn, tấm thảm Tabriz kiểu cổ phủ lên sàn nhà bằng gỗ hồng sắc. Dưới ánh sáng của 12 chiếc bóng đèn tràn ngập khắp phòng từ trần nhà cao vút là những đồ nội thất màu anh đào nhạt, bộ sofa bằng lụa màu trắng nhẹ nhàng và nhiều đoá hoa tươi rói được cắm trong những chiếc bình và đĩa Steuben đẹp tuyệt.

Bây giờ có thêm hai món mới. Chậu dương xỉ nhìn như một thứ còn sót lại từ những năm trước Công nguyên… ừm, có lẽ sẽ đặt nơi nào đó trong phòng khách.

————————————- 🙂 ————————————–

Caroline kéo lê hành lý trên những bậc thang sau khi đã an bày ổn thoả cho Oliver. Lucas có ý đỡ dùm hành lý nhưng cô đã từ chối.

“Em hoàn toàn đủ khả năng để tự mình làm lấy,” cô lạnh nhạt nói.

Giờ thì cô và cây dương xỉ phải xa cách nhau.

Nhưng cái nhà cho mèo màu đỏ tươi kia thì không. Nó nằm ngay trên phòng rửa mặt thanh lịch dưới lầu. Đó là một cái ổ có mái che, chắc rồi, nhưng không dùng cho mục đích nguỵ trang gì cả, đặc biệt là lúc này, Lucas nghĩ một cách dứt khoát, khi anh phạm sai lầm là liếc nhìn về phía phòng vệ sinh đúng lúc nhìn thấy phần nào chóp đầu của con mèo đang thò ra khỏi lỗ vòm của cái ổ.

Mắt của con mèo và Lucas chạm nhau. Con mèo rít lên sợ hãi. Tai nó cụp lại.

“Mày cũng thế anh bạn à,” Lucas gầm gừ và cứ tiếp tục bước đi.

Có một cây dương xỉ sắp úa tàn trong nhà anh đã là chuyện không tưởng. Có thêm một cái sọ rác rưởi lại càng không thể tin được. Nếu nói anh là người đã mua nó thì càng rời xa thực tế, nhưng mọi chuyện là thế và Caroline lại đưa tay đỡ lấy con mèo khi họ ngồi vào ghế sau của chiếc Limo, chậu dương xỉ dưới sàn xe, con mèo lại về tay cô.

“Chúng ta sẽ dừng lại,” cô nói. “Oliver cần vài thứ.”

Lucas quyết định rằng sẽ chẳng được gì nếu anh nói ra cái mà Oliver cần chính là cấy ghép nhân cách.

“Cửa hàng thú nuôi. Hay một tiệm thuốc sẽ có thứ ta cần.”

Lucas nghiêng người về phía trước.

“James, làm ơn dừng lại ở Duane Reade khu sắp tới nhé,” anh nói.

Người tài xế đã làm đúng chỉ thị, dừng ngay dưới lề của một tiệm thuốc đa-chức-năng.

Và Caroline ẵm con mèo chui ra khỏi xe.

Con mèo nhìn Lucas và gầm gừ. Lucas nheo đôi mắt, hy vọng con mèo này có một nửa khả năng đọc suy nghĩ thay vì khả năng cào cấu và nhảy tới bám chặt nơi tay nắm cửa.

“Để anh vào,” anh lạnh lùng nói. “Chỉ cần nói với anh những thứ em cần.”

Đây là lần đầu tiên mà anh bước chân lên-xuống giữa các gian hàng ở Duane Reed này. Việc anh đến cửa hàng như Saks hoặc Tiffany hay Barney cũng đã lâu, rất lâu rồi.

Đây cũng là lần đầu tiên anh đứng trong một hàng người chờ đợi đến lượt mua của mình. Đó không phải là một trải nghiệm mà anh háo hức mong lặp lại, đặc biệt trong lúc anh phải giữ thăng bằng với 2 cái ổ mèo, 2 cái nắp, nửa tá đồ hộp chứa thứ gọi là Daintee Deelites, một cái túi Kitty Krunchies và 2 túi nhựa với các thứ được văn vẻ gọi là xẻng hót (litter scoops: là các thể loại xẻng để hốt chất thải của mèo/vật nuôi)

Cuối cùng khi anh thoát khỏi cửa hàng, người tài xế vội ra khỏi xe, đi ra phía sau và mở thùng xe. Caroline hạ cửa sổ xuống khi nhìn thấy anh tiến đến.

“Cái nhà đâu rồi?”

Cái nhà.

Tài xế của anh đằng hắng. Lucas liếc mắt. Và nếu như con mèo chết tiệt kia có thể nháy ra một nụ cười nham hiểm thì anh chắc chắn rằng nó sẽ làm thế.

“Chúng ta sẽ đi chứ, thưa Ngài?” người tài xế hỏi.

Nhưng Lucas đã quay người và bước trở lại cửa hàng. Lần này, ít ra, anh biết chính xác lối đi nhưng sự chờ đợi thật quá dài.

Anh thèm được hỏi nàng rằng liệu con mèo này có cần dừng lại ở Zabar để mua cá hồi hun khói hay không, nhưng anh dễ dàng cảm thấy rằng nàng sẽ trả lời là có.

Bây giờ, sau một vài giờ, anh đã đứng trước bức tường kính ngay trong phòng khách của mình, nhìn ngắm những ngọn đèn sáng lên từ trung tâm thành phố và tự hỏi một người đàn ông như anh đã chuẩn bị đối phó với người đàn bà đã nói dối mình như thế nào lại có thể đi đến kết cục như thế này.

Sự kỷ luật của anh, cuộc sống được lên kế hoạch kỹ lưỡng đã hoàn toàn bị xáo trộn. Miêu tả nó thế nào nhỉ?

Có một con mèo đang đi tiểu, hay tệ hơn nữa là tiểu trong phòng tắm của anh. Một cái cây chết đang hút hết oxi trong phòng khách sang trọng của anh. Cái ổ nho nhỏ thứ hai cũng ở đó vì Caroline đã nhờ anh mua những hai cái.

Em sẽ giữ Oliver ở trong phòng với em, cô ấy nói, nhưng nó đã quen thói đường phố, có thể sẽ khó quen với việc bị giam sau một cánh cửa đóng kín.

Rõ ràng là thế.

Còn có một cặp chén gốm Mikasa nhỏ như chén súp đặt trên sàn bếp lát bằng gạch Ý, một chén chứa đầy Daintee Deelites – nhìn nó như cá ngừ mà mùi thì Lucas không bao giờ muốn ngửi thêm lần nữa – và chén kia thì chứa đầy nước.

“Chén súp sao?” Lucas nói, và Caroline thoáng nhìn tới anh khi anh bước đến và trả lời Có, chén súp, bởi vì anh đã phớt lờ việc mua đĩa ăn cho Oliver.

Anh tính há miệng nói rằng chính cô là người quên yêu cầu việc mua đĩa, nhưng để làm gì kia chứ?

Cô đang vươn tay chầm chậm xuống lưng con mèo nhưng nó phớt lờ cô để thích thú vùi mặt vào chén Daintee Deelites, và Lucas đã nghĩ nó là loại con vật ngu ngốc gì khi chọn thức ăn thay vì bàn tay vuốt ve dịu dàng của Caroline.

Đó là lúc cô hỏi anh nơi cô sẽ ở.

Anh nhìn con mèo, nhìn cô và bước đến trong sự bối rối xúc động. Em nghĩ rằng em sẽ ở đâu kia chứ? Trên giường của anh, mẹ kiếp, và đi đến đấy ngay bây giờ.

Nhưng anh đã không nói thế. Sao anh lại thế kia chứ? Nơi cuối cùng anh lại khát khao cô luôn là trên chính giường ngủ của anh.

Cô là một kẻ nói dối và lừa đảo. Cô còn hơn là thế, và chỉ bởi vì cô sống trên bờ vực của sự đói nghèo, chỉ bởi vì cô mang đến một cái cây khô héo và một con mèo ốm đói khi hàng tá, có thể là hàng trăm người New York đi ngang qua và tuyệt nhiên không bao giờ ngó ngàng đến động vật, đều không thay đổi được gì.

Không thể.

Cô là chính cô, là chính con người cô và anh không bao giờ chấp nhận điều đó. Không phải anh cần, hơn cả việc anh cần thích nghi với sự thật rằng cô đang ở đây, cái cây, con mèo và tất cả, đang làm xáo tung cuộc sống của mình.

Lucas chuyển hướng về phía cửa sổ, bước một cách vô thức xuyên qua phòng khách, bật các ngọn đèn và các chúc đài cho đến khi không gian rộng lớn này dường như cháy lên rực rỡ trong ngọn lửa nhân tạo. Rồi anh đứng im, nghiêng đầu và nhìn chăm chú lên trần nhà.

“Chết tiệt,” anh lầm bầm, và anh bước vào phòng đọc sách của mình, đóng cửa và chìm sâu vào chiếc ghế bành bằng da.

Mọi việc đều tối tắm.

Sự thật là – sự thật quan trọng, nếu anh là một kẻ khắt khe khốn nạn về sự trung thực – thì sự thật chính anh mới là người đáng bị trách phạt cho đống hỗn độn này.

Caroline bước vào cuộc đời anh vì anh đã thuê cô đóng một vai trong đó. Cô bước vào nhà anh vì anh bắt buộc làm như thế. Cái loại đàn ông gì có thể bỏ mặc một phụ nữ, bất cứ người phụ nữ nào, ở chốn mà cửa không thể khoá và vị khách không mời có thể đột nhập bất cứ lúc nào?

Chắc rồi, anh đến nhà của cô để đối mặt với cô nhưng đã làm được thế hay chưa khi cô ngã vào vòng tay của anh, run rẩy, gọi tên anh như thể điều đó có thể giữ cho cô an toàn?

Lucas đứng dậy, đút tay vào túi quần và bước từng bước trong phòng.

Anh đã làm đúng. Một chuyện duy nhất. Nhưng anh khôn ngoan. Anh sẽ không dấn sâu hơn nữa. Anh biết chính xác phải xử lý mọi chuyện như thế nào khi cuộc đời đe doạ bẻ lái anh sang hướng khác. Nắm lấy một giải pháp khả thi. Xác định vấn đề, tìm ra cách giải quyết.

Anh rất giỏi về mặt này.

Giỏi hơn cả giỏi.

Đó là lý do vì sao anh có thể tiến xa như vậy.

Thậm chí một ít phút suy nghĩ cũng đủ để sáng tỏ tình hình.

Anh quen biết cả nửa tá những kẻ môi giới bất động sản sành sõi nhất. Một cú điện thoại, vấn đề của anh sẽ được giải quyết. Caroline hẳn sẽ nói không có khả năng cho bất cứ thứ gì mà nhân viên môi giới tìm được và anh sẽ không tranh luận, sẽ không hỏi han gì về chuyện một người đàn bà sống bằng tiền bán thân xác của mình đã làm gì với tất cả số tiền đó.

“Năm trăm đô la là một số tiền lớn. Tôi cần nó. Và, vì bất cứ thứ gì đáng giá, trước đây

tôi cũng chưa bao giờ làm điều gì như thế.”

Những lời nói của cô còn vang trong đầu anh. Có lẽ đó là thật. Có lẽ buổi tối mà cô cùng với anh thật sự là lần đầu tiên cô ra giá cho tình…

Lucas cau mày. Thế thì sao chứ? Tài chính của cô là việc của cô. Anh không muốn biết chút nào về chuyện đó, hay về cô nữa. Anh sẽ chỉ đơn giản là trả trước cho cô vài tháng tiền thuê, mẹ kiếp, anh sẽ trả cả năm tiền thuê, và chỉ là thế thôi.

Và nếu anh không bao giờ giải quyết sự đối đầu này thì sao? Một ngày nào đó, anh sẽ nhìn lại toàn bộ sự việc này và cười to. Lucas Viera, kẻ bị lừa gạt bởi một cô gái ngây thơ mà hoá ra chẳng ngây thơ gì sất.

Chắc chắn thế. Anh sẽ cười sằng sặc.

Miệng anh xoắn lại.

Và nếu như anh không cười, vậy cũng không sao. Anh sẽ vượt qua chuyện này thôi. Anh là đàn ông, không phải một thằng con nít. Anh sẽ vẫn tiến lên.

Lucas vớ lấy cuốn danh bạ điện thoại trên bàn làm việc, lướt nhanh qua nó, chon một tay môi giới bất động sản mà anh từng làm ăn trong quá khứ. Giờ đã trễ, nhưng thế thì sao chứ? Có thể gọi cho một ai đó vào giờ giấc như vầy chỉ là đặc quyền của một kẻ có tiền và quyền lực thôi.

Cuộc gọi rất ngắn gọn. Anh cần một căn hộ cho một người bạn. Trên tầng 50. Ở khu Madison hay Park, hoặc đâu đó không xa lắm với hai khu đó. Một phòng ngủ. Một tòa nhà có gác cửa, dĩ nhiên là thế, nhỡ đâu có những tay hàng xóm cá biệt. Và một hệ thống an ninh. Vâng. Máy quay, máy chụp hình, bất cứ cái gì đang phổ dụng. Giá cả không thành vấn đề.

Anh gác máy và cảm thấy nhẹ lòng đôi chút.

Sao lại phải nói với Caroline cho tới lúc chuyện này xong xuôi kia chứ? Anh đã quyết định, và sau vài phút, anh đứng lên và đi tới đi lui trong phòng thêm nữa.

—————————————- 🙂 ————————————-

Thời gian chậm chạp trôi qua.

Anh dỏng tai nghe ngóng âm thanh tầng trên. Không một tiếng động. Có một phụ nữ trong nhà của anh và anh đang ở một mình.

Tốt thôi.

Anh muốn nó thế này.

Khoan đã, Caroline ở đây. Cô ấy không có ý định bước xuống và nói chuyện gì ư? Nói bất cứ điều gì? Còn chuyện ăn uống thì sao? Anh đang đói bụng; Anh không có thứ gì trong bụng ngoại trừ tách café cách đây vài giờ. Cô chắc cũng đang đói.

Cô ấy đang chờ một lời mời sao?

Có lẽ là thế. Có lẽ cô đang chờ anh gõ cửa và mời cô cùng ăn tối.

Thay vì vậy anh có thể đưa cô ra ngoài dùng bữa.

Có một nhà hàng nhỏ cách đây vài block. Nó nhỏ. Riêng tư. Có nến trên bàn. Là kiểu nhà hàng mà chính chủ nhân của nhà hàng sẽ đến bên cạnh và nói cho bạn biết thực đơn tối nay có gì. Anh từng đến đó một lần. Với Elin, nhưng Elin không thích nơi đó.

“Em chưa bao giờ nghe đến nơi này,” cô sẽ nói với vẻ nhút nhát nhưng có thể nhận thấy sự khinh bỉ trong đó. “Và em không thấy ai quen biết cả.”

Anh ngờ rằng Caroline sẽ không nói lời nào mơ hồ như thế. Nếu người yêu của cô đưa cô vào một nhà hàng mờ mờ ảo ảo thì khuôn mặt người yêu cô sẽ là thứ duy nhất thu hút cô.

Lucas bật cười. Ai quan tâm chuyện cô ấy sẽ nói gì kia chứ? Hơn nữa, anh hờ hững nghĩ, cái từ “người yêu” không có nghĩa lý gì với cuộc đời của cô. Cô sẽ nói hoặc làm bất cứ điều gì mà một thằng đàn ông muốn cô làm. Đó là những gì mà cô đã làm trong đêm đó, không phải sao? Bắt đầu ở sảnh khách sạn, tiếp tục với bữa tối…

Và kết thúc trên giường của anh.

“Mẹ kiếp!”

Anh còn phải vượt qua chuyện vô nghĩa này bao nhiêu lần nữa? Đủ là đủ, anh nghĩ, và bước nhanh về hướng nhà bếp. Bất kể cô ăn hay không, bất kể cô chịu hay không, không phải là việc của anh. Ngay bây giờ, việc của anh là trám thức ăn vào cái dạ dày rỗng của mình.

Hôm nay là ngày nghỉ thường nhật của quản gia nhà anh. Không thành vấn đề. Luôn có những túi thức ăn sẵn chỉ cần hâm nóng được sắp xếp gọn gàng trong tủ đông, trứng và thịt muối trong tủ lạnh và hơn nữa vẫn còn những món ăn nhanh trong ngăn bàn phòng bếp.

Lucas bước vào bếp, mở tủ lạnh, lấy ra chai Corona…

Con mèo nhảy ào ra từ trong tối và đâm vào giữa hai chân anh. Không nói được là con mèo và anh, ai hoảng hốt hơn… nhưng chỉ có Lucas là người đang giữ một cái chai thuỷ tinh. Nó trượt khỏi nắm tay của anh và vỡ vụn trên mặt sàn đá.

Anh nhảy lùi lại.

Quá trễ rồi.

Bia lạnh đổ tràn lên đôi giầy và gấu quần của anh, bắn tung toé lên cánh cửa kim loại của tủ lạnh và bức tường màu ngà còn mới nguyên. Lucas nhìn chằm chằm vào mớ hỗn loạn đó và rồi anh giơ cánh tay lên, những ngón tay nắm chặt thành quả đấm và vung lên trên trần nhà.

“Đủ rồi đó,” anh hét lên. “Quá đủ cho tao rồi!”

“Chuyện gì vậy?”

Đèn bếp bật sáng. Anh quay người một vòng và nhìn thấy Caroline ở lối đi vào. Cô vẫn đang mặc bộ đồ bông thùng thình, tóc để bằng sang một bên, đôi mắt nàng đang đờ đẫn. Chỉ nhìn một cái anh biết ngay là nàng đang ngái ngủ.

Ngủ trong khi cuộc sống của anh trở nên lộn tùng phèo. Trong khi anh phải rón rén trong chính căn nhà của mình như kẻ xa lạ, trong khi anh phải đối đầu với một con mèo loạn thần kinh, trong khi anh phí thời gian cố tìm hiểu như thế nào để một người đàn ông bình thường, hoàn hảo có thể đẩy chính mình vào tình huống như thế này.

Nhìn cô không còn chút gì xinh đẹp, nhìn cô như một người đàn bà cần chải tóc và trang điểm và mặc thêm quần áo tươm tất, và như thế nào những điều đó lại khiến anh muốn kéo mạnh cô vào vòng tay mình và hôn cô đến khi cô ngừng thở?

Ánh mắt cô bay từ mảnh vụn thuỷ tinh trên sàn đến gương mặt anh.

“Ôi. Có phải Oliver đã…?” Cô nuốt nước bọt. “Lucas. Đó không phải là lỗi của nó. Em nói rồi, nó sợ…”

“Đó chính là thứ duy nhất mà em quan tâm sao? Là Oliver sao?”

Nàng tái mặt. Sợ hãi. Anh nhìn thấy điều đó trong mắt nàng nhưng anh không quan tâm. Anh cũng đang rất sợ hãi. Vì sắp phải điên lên, vì đó là điều chắc chắn sẽ xảy đến với anh, anh sắp sửa hoá điên, cố hợp lý hoá tất cả những chuyện đang xảy ra trong cuộc sống được sắp đặt một cách cẩn thận của mình.

“Làm ơn nói cho em biết chuyện gì đã xảy r–“

“Anh sẽ nói với em chuyện gì đã xảy ra,” anh gầm gừ, bởi vì tức giận là cảm xúc anh đã nhận thức được và anh chắc chắn rằng không cần hiểu nhiều hơn thế, không thêm điều gì nữa. Anh bước nhanh về phía cô, đôi giầy dẫm lên những mảnh thuỷ tinh vỡ, và dừng lại cách cô vài cm.

“Anh thuê em làm phiên dịch cho anh thay vì em… em…”

“Em sao?” cô hoang mang.

“Thay vì em… em…” Lucas siết chặt vai cô. “Chết tiệt, Caroline,” anh lẩm bẩm, và anh kéo cô vào trong cánh tay mình… và hôn cô.

Hôn cô một cách thô bạo. Mãnh liệt. Hôn, rồi lại hôn, ghì gương mặt cô trong đôi tay to lớn của anh, lưỡi anh thọc vào giữa đôi môi cô, buộc cô phải hôn anh.

Cho đến khi anh nhận ra…

Cô đang hôn trả lại anh.

Đôi môi cô hé mở chào đón anh. Hai tay cô bấu lấy vạt áo của anh. Cô đang đứng trên đầu ngón chân mình, những tiếng kêu khe khẽ phấn khích thoát ra từ trong cổ họng.

”Lucas,” cô thì thầm trên môi anh, “Lucas…”

Lucas rên lên, khum tay ôm chặt lấy phần cơ thể bên dưới của cô, khẩn trương kéo cô dán sát vào người anh. Cô thở hổn hển và giãy giụa khỏi anh.

“Chúng ta không thể làm chuyện này,” cô thì thầm.

“Chúng ta có thể. Chúng ta phải làm.”

”Chúng ta không thể. Chuyện này là sai lầm…”

“Vậy thì ra lệnh cho anh dừng lại đi, em yêu. Nói đi, và anh sẽ để em đi.”

“Dừng lại,” cô nói, nhưng cơ thể cô lại dựa vào người anh, miệng cô nóng ấm và mời gọi ngay trên môi anh.

Lucas bắt lấy eo của cô.

“Anh muốn em. Anh muốn em hơn bất cứ người đàn bà nào trước đây. Và em cũng phải như thế, em hiểu không? Em phải khao khát anh. Anh. Lucas Vieira. Không phải đóng kịch. Không phải trò lừa đảo. Không giả vờ. Bởi vì nếu em không cảm thấy như vậy…”

“Đó chính là cảm giác của em,” cô nói, và anh ôm chặt cô trong hai cánh tay mình, bế bổng cô đi lên cầu thang, đến phòng ngủ của anh. Đến giường ngủ của anh.

Tay anh, cơ thể anh… đang rung lên.

Anh muốn dẫn dắt cô như lần đầu tiên họ ở cùng nhau.

Nhưng anh không thể chờ. Anh không thể, và không có lý do gì để hỏi tại sao anh lại mất tự chủ đến như vậy, bởi vì nó cũng không thể thay đổi được gì. Anh cần, anh nóng lòng… gần như không thể chịu đựng thêm nữa.

Tuy nhiên, anh vẫn dùng chút lý trí cuối cùng của mình để cố làm cho cô hiểu chuyện gì sắp xảy ra.

“Nghe anh này,” anh thô lỗ nói. “Anh muốn làm tình với em nhẹ nhàng nhất. Anh muốn mơn trớn em cho đến khi em van xin anh giải thoát.” Tay anh trượt dài bên dưới lớp áo bông của cô; anh khum khum tay trên ngực cô, vuốt ve chiếc núm nhỏ và cô thét lên, uốn cong người về phía anh. “Nhưng anh không thể. Bây giờ không thể. Em hiểu không? Anh muốn được yêu em ngay bây giờ. Ngay thế này. Không dừng lại, không mánh khoé, không…”

“Chết tiệt,” Caroline kêu lên, “chết tiệt, Lucas…”

Cô đẩy tay anh ra. Ngồi dậy. Kéo phắt cái áo bông qua khỏi đầu. Cởi quần dài của mình ra.

Cô đang mặc một chiếc áo lót vải màu trắng. Một chiếc quần lót vải màu trắng. Không sang trọng, không lụa là, không đăng-ten, chỉ là cô, là Caroline, và đó là tất cả những gì anh muốn.

Anh nói với cô bằng tiếng Tây Ban Nha, rằng cô đẹp biết bao nhiêu. Rằng anh khát khao cô mãnh liệt như thế nào. Và anh giải thoát cho bộ quần áo của mình rồi giúp cô cởi hết những mảnh vải vướng víu cuối cùng.S

Cô nằm dài trên giường. Dâng mình cho anh. Cho môi anh. Cho tay anh. Cho cơ thể anh. Đôi mắt cô sẫm lại, hơi thở dồn lên gấp gáp, tên anh rì rầm từ trên môi cô khi làn da trơn mượt ẩm ướt của anh chạm vào cô và vật nam tính căng phồng của anh lướt qua cô.

“Caroline,” anh kêu lên, gấp rút và nóng bỏng, và rồi anh đi vào trong cô.

Caroline kêu thét lên. Không phải vì đau khi anh đâm sâu vào bên trong cô, sâu đến nỗi làm cho tim cô dường như ngừng đập trong giây phút đó, cô tự hỏi làm sao có thể giữ trọn lấy anh trong cô.

Tiếng khóc của cô là vì cảm giác thật sự sung sướng. Vì sự lấp đầy của anh. Vì biết rằng điều này, cô được sinh ra chính là dành cho giây phút này. Vì biết rằng cô muốn anh, khát khao anh, đam mê anh. Từng thớ thịt trên người cô rung lên, cơ thể cô hoà nhịp cùng những xâm nhập mạnh mẽ từ anh.

“Lucas,” cô nức nở, “ôi, Lucas…”

Nước mắt chảy dọc trên gò má của cô.

Anh hôn để lau đi những giọt lệ đó. Hôn lên môi cô. Và rồi anh bắt đầu chiếm lấy cố, dẫn dắt cô đến nơi mà anh, chỉ có anh, đã từng đưa cô đến. Anh mãnh liệt đâm vào cô. Đòi hỏi. Chiếm hữu. Cô thích nó, yêu cái cảm giác anh ở trong cô, cảm giác cô thuộc về anh, và được thoả mãn…

Và rồi cô không còn suy nghĩ gì nữa.

Thế giới quay tròn. Ánh nhìn của cô nhoè đi. Caroline thét lên, Lucas ngửa đầu và rên rỉ. Họ đã cùng nhau bay qua đỉnh cao nhất của vũ trụ này…

————————–Hết chương 7————————————–

Thành thật xin lỗi mọi người!

Thời gian vừa qua Ice bỏ bê nhà cửa quá 😥 Bệnh lười thành mãn tính nên cứ lôi ra dịch đc vài dòng Not For Sale rùi lại dẹp vào 😥
Xin hứa là đầu tuần sau sẽ đăng tiếp chương mới của bộ truyện này, mong mọi người tha lỗi nhé.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ :-*

Not For Sale _ Chap 6

Chương 6

Tâm trạng Lucas đang rất tồi tệ.

Caroline Halminton đã nói dối anh, không chỉ là về thân phận thật của cô mà còn cả nghề nghiệp nữa. Ký ức trên giường cùng cô làm cho anh điên cuồng.

Anh biết mình chẳng còn tâm trạng nào để trở về văn phòng làm việc, ra quyết định hay thậm chí là trao đổi với mọi người. Đó sẽ là một sai lầm trong khi anh đang đấu tranh để chế ngự lửa giận của mình.

Anh phải làm tiêu một ít năng lượng của mình mới được, tìm một mục tiêu tự nhiên nào đó để làm nguội chất Adrenaline đang cuồn cuộn trong anh. Một phòng tập thể dục chắc hẳn sẽ làm được điều đó.

Một giờ sau, anh đẫm mồ hôi, thở hồng hộc… nhưng tâm trạng vẫn vậy. Okay, anh nghĩ lúc tắm rửa, okay, chỉ có một cách giải quyết chuyện này. Cứ mặc xác ả đàn bà lừa đảo đó chiếm cứ trong đầu anh. Nếu một con ngựa quăng anh xuống đất, anh sẽ leo lên ngay phía sau.

Anh có hàng đống số điện thoại trong chiếc Black Berry này, những người đàn bà anh gặp gỡ, những người đàn bà sẽ vui mừng lồ lộ vì được anh gọi đến.

Trong vòng vài phút, anh đã xếp kín kỳ cuối tuần của mình bằng vô số thứ khác đủ để xoá đi ký ức về Caroline Halminton mãi mãi.

Anh về nhà, cạo râu, thay đồ, gọi đến một nhà hàng, nơi mà phải đặt bàn trước cả tháng trời, và dĩ nhiên, là có anh có một bàn vào lúc 8 giờ và chuẩn bị thưởng thức buổi đêm cùng một cô gái lai nóng bỏng luôn chào đón anh với nụ cười toe toét.

Hai giờ sau, anh viện ra một lý do có cuộc hẹn vào sáng hôm sau để đưa cô ta về nhà và bỏ cô ngay ngoài cửa.

“Em đã có một đêm rất vui,” cô ta thổ lộ, và anh biết ngay đó là một lời nói dối.

Anh đã là một bạn tình tệ hại nhất tối nay: im lặng, k cười, hối thúc cô suốt bữa ăn tối, bình thường phải diễn ra khoảng ba tiếng đồng hồ và giả vờ như anh không biết cô ta đang ra hiệu cái gì khi bước đến và ngẩng khuôn mặt xinh đẹp của mình lên gần anh.

“Anh cũng thế,” anh nói.

Kẻ dối trá, anh nghĩ… nhưng không phải kẻ dối trá nào cũng sánh được với Caroline Halmin ton.

Anh trở lại phòng tập vào thứ Bảy, chơi quần vợt sân tường (đánh banh vào tường), nâng tạ, vào phòng tập thân thể với cường độ cao.

Buổi tối, thay vì đơn giản gởi một chi phiếu đến buổi bán đấu giá từ thiện, anh lại đến dự cùng một mỹ nữ tóc đỏ có nụ cười ma mị và đôi chân dài bất tận. Sau đó anh đưa cô ta đi dùng bữa khuya bởi vì anh biết đó là việc đúng đắn phải làm. Nhưng khi cô ta nắm lấy tay anh nói cô ta sống ngay cạnh đây và buổi tối còn rất dài và nó sẽ rất tuyệt vời nếu anh đến chỗ cô cùng uống một ly. Anh lại vẽ ra một cuộc hẹn sớm để đưa cô về trước cửa nhà rồi để cô ở đó cùng một cái bắt tay.

Mẹ kiếp, là một cái bắt tay! Anh bắt mình phải thề rằng sẽ làm tốt hơn vào ngày mai khi hẹn hò cùng một diễn viên Broadway nóng bỏng đi ăn trưa.

Anh đã làm còn tệ hơn thế. Anh đã nói “Đó không phải là em,” khi cô diễn viên hỏi anh có chuyện gì và trước khi anh có thể trả lời là “đó là do anh” thì cô ta đã cao chân chạy mất.

Thế là đủ. Anh về nhà, đóng hành lý, gọi cho viên phi công của anh và bay đến khu vườn rượu nho của Martha. Một nhân viên ngân hàng mà anh biết có một nhà nghỉ cuối tuần cạnh biển: cậu chàng và vợ đang tổ chức một bữa tiệc hoành tráng. Họ mời anh nhưng anh đã bỏ qua.

“Cứ đến nếu anh nghĩ lại nhé,” cậu ta đã nói thế.

Tốt rồi, anh hoàn toàn nghĩ lại rồi. Anh uống một ít rượu hảo hạng, ăn một ít tôm hùm nướng ngon tuyệt, hai cô gái ở hai bên… và bào chữa cho bản thân để đi dạo một mình dọc bờ biển. (hé hé… anh vì chị mà mất cảm giác với phụ nữ kìa :lol:)

Biển lóng lánh màu bạc, những con sóng cao và bầu trời quang đãng. Tất cả mọi thứ đều rực rỡ.

Hợp với tâm trạng của anh.

Thế quái nào anh vẫn không ngừng nhớ về Caroline? Anh xem thường cô ta, khinh thường cái công việc của cô ta. Lỡ cô ta quá xinh đẹp thì sao? Anh chẳng phải đã dây dưa cùng một vài phụ nữ xinh đẹp như thế vài ngày qua còn gì và anh đã lánh xa họ. Anh không muốn giả vờ vui thích những cuộc trò chuyện của họ hay cười với những câu nói đùa của họ, và anh chắc chắn rằng không muốn đưa ai trong số họ lên giường cả.

Và anh cũng biết rằng nếu Caroline hiện hữu trước mặt anh vào giây phút này, anh sẵn sàng và hoan hỉ cùng cô một đêm nữa, anh sẽ tước lấy quần áo của cô, ôm siết cô trong vòng tay mình, để cô nằm dài trên cát và chôn chính anh vào bên trong cô (ặc… nghẹn!!!). Và cô sẽ đáp lại anh. Không lừa gạt, không mưu mô, không e lệ.

“Mẹ kiếp!” anh gầm gừ, bởi vì tất cả đều là dối gạt. Cô và mọi chuyện cô đã làm là sự lừa dối quen thuộc, xấu xa, không dứt. Khơi gợi anh với những âm thanh nhè nhẹ, những lời thì thầm, đưa anh rời xa lý trí, chỉ còn lại ham và muốn… Đó chính là biểu hiện chuyên nghiệp của cô ta. Cô ta bán thân xác vì tiền. Nếu có lúc tưởng chừng như cô chưa bao giờ cho đàn ông làm chuyện như anh đã làm với cô, dù chỉ nửa vời, thì có lẽ đó chính là sở trường của cô. Người ta gọi đó là gì ấy nhỉ? Chính là sự pha trộn giữa tình dục và ngây thơ sao? Cái kiểu đàng điếm của Madonna…

Anh không bao giờ muốn người đàn bà của mình có những đặc điểm như thế, nhưng anh cũng chưa bao giờ ở cùng ai như với Caroline. Chúa chứng giám, anh sẽ không bao giờ lên giường với một người như thế nữa. Những người như Elin trên thế gian này lại rất thành thật. Họ bán tình cho những người đàn ông quyền lực để hưởng lây danh tiếng đó. Anh không phải thằng ngốc; anh biết điều đó. Anh luôn luôn hiểu rõ. Nữ trang. Quà cáp. Luôn có mặt đúng nơi đúng thời điểm. Đó chẳng phải là tất cả những thứ mà những phụ nữ kiểu đó ham muốn và đó chính là trung thực, phải thế không? Không phải thế sao?

Trời đã chuyển từ màu xám sang tối đen. Ánh đèn dần loé sáng phía xa bờ Atlantic. Mưa nhanh chóng rơi nặng hạt.Anh đi nhanh về lại buổi tiệc, anh cười chào những người dọc đường đi với tình trạng ướt đẫm rồi bắt một chiếc taxi đến sân bay và rời khỏi Dodge.

Sáng thứ Hai, dường như mọi thứ có khá hơn. Anh thức dậy với cảm giác trở về với chính mình. Thư ký riêng của anh đã đi làm lại. Ly café của anh có vị như nó cần phải có. Jack Gordon đã đi vào lịch sử. 6 tháng tiền trợ cấp thất nghiệp và không có lá thư tiến cử nào. Tạm biệt cái cũ và chào đón cái mới. Không thắc mắc. Caroline Hamilton trổ thành một ký ức vô nghĩa.

Anh họp đến trưa rồi ăn trưa nhanh tại bàn làm việc. 1h trưa, giữa cuộc đối thoại phức tạp qua điện thoại với người được uỷ quyền của anh để hợp nhất các thủ tục pháp lý cuối cùng trong vụ làm ăn với Rostov, mọi thứ đều thất bại. Không gì thay đổi. Làm sao ăn nói với bản thân anh đây? Rằng anh đã làm những chuyện tào lao để giữ cho sáu gã đàn ông bận rộn là lý do hợp lý duy nhất chứ không phải lý do là anh đã dành cả ngày để nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Gordon là một con sâu nịnh hót lén lút. Hắn ta đáng bị đuổi nhưng còn hình phạt nào cho Caroline? Cô ta đã lừa dối anh. Cảnh tượng lúc ở căn hộ của Dani Sinclair, cơn cuồng nộ của anh, hành động vứt tấm chi phiếu vào cô… không làm mọi chuyện được giải quyết. Và anh sẽ làm thế. Giải quyết mọi chuyện. Xoá nhoà ký ức về những lời dối trá của cô.

Câu hỏi duy nhất là làm sao?

“Lucas?” nhân viên uỷ quyền của anh lên tiếng, “Lucas, anh còn đó chứ?”

Lucas hít sâu.

“Xin lỗi. Vâng, tôi đây nhưng sắp có chuyện rồi.” Anh dừng lại trong giây lát. “Ted. Nếu tôi cần một điều tra viên…”

“Tôi có thể tiến cử 1 người.” Viên luật sư đọc liến thoắng một cái tên và số điện thoại rồi ngưng lại. “Tôi còn giúp gì được không?”

Lucas cố lên tiếng cười. “Không, không có gì đặc biệt.”

Quỷ sứ là chuyện lại không như thế.

Anh gác máy và đứng lên. Cách duy nhất để vượt qua chính là đương đầu với Caroline, nói với cô những gì anh nghĩ về cô. Làm thế nào để biết anh nên nói với cô cái gì? Từ ngữ thích hợp sẽ tới khi anh gặp cô.

Một vài giờ sau anh đã có nhiều thông tin hơn anh cần. Anh chỉ cần địa chỉ của Caroline thôi. Bây giờ anh có cả tuổi của cô: 24. Nơi sinh: một vùng quê nhỏ của New York. Học vấn: sinh viên chưa tốt nghiệp khoa tiếng Pháp. Bây giờ cô đang theo học lớp Thạc sĩ tiếng Nga và ngôn ngữ Slavic.

Nhân viên điều tra lại không tìm ra được cô ta có một khoản thu nhập bên lề, nhưng Lucas cũng không hy vọng anh ta điều tra ra được chuyện đó. Caroline rất khéo léo. Nghề nghiệp của cô ta, nếu mọi người gọi nó là “nghề”, sẽ được che giấu một cách cẩn thận. Địa chỉ thì không có gì ngạc nhiên. Cô sống trong trong những vùng lân cận của Manhattan nơi đã từng được cấp cho những người lao động nghèo khổ làm chỗ trú thân để làm việc cho những người có tiền nhiều hơn họ có thể có.

Nơi đó là nhà mà các thương nhân khéo léo trẻ tuổi phố Wall nghĩ rằng việc bán cổ phiếu vượt trần đã đem đến cho họ bảy con số tiền thưởng, và mấy đứa con gái giàu có hư hỏng được cha mẹ tài trợ cho lối sống xa hoa thì chỉ giả vờ làm việc trong ngành kinh doanh thời trang.

Anh đã từng dự một vài bữa tiệc đêm ở Hell’s Kitchen (còn được gọi là Clinton và Tây Midtown, là một khu phố của Manhattan ở thành phố New York giữa đường 34 và đường 59 , từ Đại Lộ số 8 đến sông Hudson) thế nên anh biết chỗ ở của Caroline sẽ như thế nào. Một căn hộ đôi trên cao thoáng mát ở nơi từng là một chung cư. Một gác xép đã được cải biến ở nơi từng là nhà máy. Hàng dãy rào chắn bằng gỗ hoặc gạch được dựng lên, những món đồ dùng bất tiện và kiểu bày trí khó hiểu. Đắt tiền, nhưng không thành vấn đề với người phụ nữ là sinh viên vào ban ngày nhưng lại có một nguồn thu nhập từ một nghề nghiệp xưa cũ nhưng là nguồn lợi vô tận.

Lucas suýt nữa đã cười to lên khi anh rời khỏi văn phòng. Sinh viên ban ngày. Nghe như tựa của một bộ film vậy. Chỉ có điều, đó là sự thật. Và anh, người không bao giờ “ăn bánh trả tiền” trong cuộc đời mình, người không bao giờ lên giường với phụ nữ nếu không phải là khao khát lẫn nhau…

Anh đã mua sự giúp đỡ của cô ta. Tiếng cười của anh tắc nghẹn.

“Mẹ kiếp,” anh lầm bầm, và một người đi ngang qua đường, thậm chí ở Manhattan nơi mọi người không bao giờ dòm ngó lẫn nhau, không bao giờ lộ ra phản ứng, thậm chí là ở đây, chàng trai đó cũng nhìn chằm chằm vào mặt anh và đi vòng để tránh anh.

Kẹt xe. Quên chuyện đón taxi đi vậy. Đi bộ sẽ nhanh hơn. Và nó giúp anh có thể di chuyển, điều mà anh cần ngay lúc này.

Những con đường dần qua, từ những con phố thương mại chuyển đến những khu dân cư, cuối cùng anh cũng đã đến khu phố của Caroline và đứng trên con đường của nhà cô.

Nó không như anh tưởng tượng. Những con đường nhỏ xíu không được tu sửa để hợp thời hơn. Đây là một trong số chúng. Những thùng rác bẩn đổ tràn ra vỉa hè. Những cái tên băng đảng và ký hiệu tô điểm trên tường theo phong cách graffiti. Không khí hôi hám được đưa tới từ những đống vôi gạch vương vãi dọc lối đi. Tất cả những căn nhà ở đây trông nhàm chán, đặc biệt là nơi của Caroline. Đó là một căn nhà 5 tầng với những viên gạch đỏ nhuốm màu thời gian, dường như được xây dựng từ cáu bẩn của cả thế kỷ.

Một xe cảnh sát đang đậu trước đó. Lucas cảm thấy tim mình đập mạnh. Anh có biết một vài viên cảnh sát. Hầu hết đều là cớm tốt. Vẫn là cảm ơn thời tuổi thơ của anh ở Rio, những lúc thoáng thấy đồng phục cảnh sát hoặc xe của họ đều làm anh bất an. Bây giờ chính là những lúc như thế. Và điều này thật buồn cười. Cảnh sát ở đây thì sao? Không phải chuyện của anh. Cửa trước của căn nhà không khóa. Môi anh mím lại. Mở khóa cửa trước chưa bao giờ là ý kiến hay nhưng trên những con đường như thế này đó lại là lời mời gọi của rắc rối. Dù sao cũng không phải là rắc rối của anh.

Hành lang tỏa ra mùi khó chịu. Bụi bẩn, mùi thức ăn và mùi gì đó hăng hăng mà tốt hơn là không nên tìm hiểu đó là gì, tất cả bốc lên dầy đặc trong không khí. Đó lại không phải mối quan tâm của anh.

Có một cánh cửa khác phía trước, bên trái anh, phía trên ô cử có dán tấm biển chỉ dẫn. Một bảng chỉ căn hộ 3G mang tên C. Hamilton.

Ít ra Caroline ý thức không dùng tên của mình. Nếu chỉ để mỗi tên của cô sẽ nhìn ngay ra đó là một phụ nữ. Anh nghĩ về những người đàn bà mà mình đã đi cùng suốt cuối tuần vừa qua. Tất cả họ đều sống trong những căn hộ có camera an ninh, khóa và cả những người gác cổng nhìn như sắp nghỉ hưu. Vậy còn thiết bị an ninh ở chỗ Caroline thì sao?… hay là không có… và sự thật đúng như vậy khi anh thấy cánh cửa bên trong mở toang hoác dẫn vào một hành lang lờ mờ.

Cô ấy sống thế nào không phải mối bận tâm của anh. Nó chỉ làm anh nghĩ làm sao một người phụ nữ thông minh… và cô là một người khôn khéo, anh lại trả cho cô… lại sống ở một nơi như thế này. Rõ ràng nó không phải vì chuyện tiền bạc, không phải khi cô ta làm cho cuộc sống của mình như thế này.

Lucas nhíu mày. Vậy thì tại sao cô lại để anh chỉ trả 1000$ cho đêm đó? Chỉ có Chúa mới biết được cô nên đòi hỏi anh bao nhiêu. Anh chưa bao giờ niêm yết giá cho những chuyện như vầy nhưng nếu anh đã… nếu anh làm…

Lucas buột miệng ra một từ tệ hại bằng tiếng Tây Ban Nha và cũng tệ hại như thế với nghĩa tiếng Anh. Ai đem đến lời nguyền rủa này chứ? Không phải anh. Anh bước theo lối của chiếc cầu thang đã võng xuống rồi ngừng lại ở tầng 3. Căn hộ 3G ngay trước mặt.

Cảm giác bồn chồn, lạnh lẽo như đang siết chặt trong gan ruột của anh. Chắc chắn đã có chuyện gì đó. Xe cảnh sát trước nhà. Sự thanh bình quỷ dị của căn nhà cũ kĩ bị phá vỡ bởi những vết cứa không thể nhìn được hình dạng gì trên cánh cửa của căn hộ tiếp giáp với căn của Caroline đang mở hé ra vài phân, rồi lại sập vào nhanh chóng.

Anh vội vàng đi về phía trước, vội vàng nhấn chuông cửa căn hộ của cô rồi đấm ầm ầm lên cửa.

“Caroline?” anh túm lấy nắm cửa rung mạnh. “Mẹ kiếp, Caroline…”

Cánh cửa mở tung. Caroline đứng trước mặt anh, mặc bộ quần áo bằng vải bông, không trang điểm, khuôn mặt cô tái nhợt, đôi mắt hoe đỏ, mái tóc ẩm ướt và rối bù thả trên vai cô.

“Ôi Chúa ơi,” giọng anh khàn đi, “Em yêu, chuyện gì vậy?”

“Lucas,” cô thốt lên, “Lucas…”

Mọi suy luận logic, tất cả cơn tức giận và lời mỉa mai cay độc đều bay sạch khỏi đầu óc của anh. Anh dang tay và cô nhào vào lòng anh. Anh kéo cô dựa vào bên trái tim mình, ôm chặt cô và thì thầm một vài câu dỗ dành bằng tiếng Tây Ban Nha. Cô đang run rầy; nó làm anh nhớ về một con cún nhỏ mà anh nhặt được bên hè phố ở Rio, nó cũng thút thít và run rẩy như vầy, và anh cũng ôm nó trong tay mình cho đến tận khi nó im lặng và ngừng run rẩy…

“Caroline. Em yêu. Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Một gã,” cô nói. “Một người đàn ông…”

“Xin lỗi Ông.”

Lucas kéo cô về phía sau mình lúc anh nghe tiếng của nam giới vọng tới. Mọi bắp thịt trên cơ thể anh đều báo động… nhưng nguồn gốc của tiếng nói kia lại đang trong bộ đồng phục của cảnh sát, đang đứng ở bên trái cánh cửa. Vài giây sau viên cảnh sát đã đứng ngay phía sau anh. Là những viên tuần cảnh. Máu trong người anh đóng băng.

“Chuyện gì ở đây vậy?” anh hỏi.

Viên tuần cảnh đầu tiên bước lên một bước. “Thưa ông, phiền ông xác minh bản thân.”

Tất cả những gì anh muốn làm là ôm gọn Caroline vào lòng và đem cô ra khỏi nơi này, quay ngược đồng hồ trở về tối Thứ Năm đó và cô vẫn an toàn ở trên giường của anh.

“Ông?” Lucas vừa gật đầu vừa luồn tay mình vòng quanh Caroline và kéo cô sát đến bên người anh. “Tôi là Lucas Vieira. Và tôi đã hỏi anh một câu hỏi.”

“Ông là bạn của cô Hamilton sao Ông Vieira?”

Caroline xoay người và vùi mặt vào vai của anh. Lucas gật đầu lần nữa.

“Tôi là bạn rất thân của cô Hamilton thưa các ngài.”

“Và ông ở đây bởi vì…?”

“Tôi sẽ trả lời tất cả các câu hỏi cho đến khi nào anh nói cho tôi đã xảy ra chuyện gì.”

“Có kẻ đột nhập vào căn hộ của cô Caroline.”

Một viên tuần cảnh khác bước đến bên cạnh, chỉ vào cửa sổ giờ chỉ còn trơ lại khung sắt gỉ là lối thoát ra bên ngoài của căn nhà. Mảnh thuỷ tinh vương vãi khắp sàn nhà.

Ánh mắt của Lucas đỏ ngầu, nheo lại đến tận khi chỉ nhìn thấy khung cửa sổ vỡ. Anh thấy cơn tức giận điêng cuồng chưa bao giờ có trước đây.

“Caroline.” Anh siết lấy đôi vai Caroline và nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cô. “Nói cho anh biết ai làm chuyện này.”

Cô lắc đầu. “Em chưa bao giờ nhìn thấy người này.”

“Hắn ta có làm gì em không?”

Cô không trả lời và anh biết mình gần như mất hoàn toàn lòng tự tôn của một người đàn ông để trở thành một người mà anh chưa bao giờ nghĩ tới suốt đời mình.

“Em yêu. Em yêu dấu, hắn có làm đau em không?”

Cô cố gắng hít thở. “Không.”

“Em chắc chứ? Bởi vì nếu hắn đã…”

“Hắn ta không… không chạm vào em. Em hét lớn và… và…”

Hơi thở của cô tạm thời ngưng trệ. Khuôn mặt cô hướng lên phía anh, đôi môi cô hé mở. Anh đang cố đấu tranh lại với khao khát muốn được ôm cô và hôn cô đế xoá đi nỗi kinh hoàng trong mắt cô.

“Em… em vừa tắm xong. Em nghĩ là mình nghe tiếng gì đó bị vỡ. Kiếng, em nghĩ thế. Ở nhà bếp.”

Cô hướng cái nhìn về phía bức tường nơi đặt chiếc tủ lạnh, kiểu thường gặp trong những gia đình khá khẩm ở khu ổ chuột tại Rio, đang nghiêng ngả dựa vào lò sưởi xưa cổ.

“Vì vậy… vì vậy em bước ra khỏi phòng tắm. Em không nhìn thấy gì ngoài kiếng vỡ trên sàn, anh biết đó, có gì đó đã đánh gục con mèo, và…”

“Con mèo,” Lucas thốt lên, đơn giản là vì anh phải níu lấy được cái gì đó còn hơn là để cơn giận dữ trong anh sẽ bùng cháy.

“Vâng. Là con mèo của em. Bây giờ nó là con mèo của em. Ý em là em vừa nhặt được nó ngày hôm qua. Chủ Nhật, khi em xuống lầu để lấy tờ báo, nó đang ngồi khom thành một đống, và…”

“Caroline.” Lucas hắng giọng. “Chuyện gì nữa?”

“Em thấy kiếng vỡ trên sàn. Và… và em thấy hắn. Hắn đang leo vào qua cửa sổ. Em hét lên. Và đó chắc chắn là tiếng hét rất to bởi vì ông Witkin, sống cạnh bên đã đập vào tường và bảo em chơi nhạc quá ồn, chỉ là em không mở nhạc to…”

Cô bắt đầu khóc. Không thành tiếng, đôi vai run lên. Chính điều này đã biến cơn nóng giận của Lucas thành nỗi sợ lạnh lẽo. Anh ôm siết cô vào lòng.

“Kẻ xâm nhập chạy biến. Cô Caroline đã gọi 911,” viên tuần cảnh cao hơn lên tiếng.

“Cảnh sát có mặt ngay lập tức,” Caroline thì thào.

Lucas nhìn hai viên cảnh sát.

“Cảm ơn,” anh nói, “Cảm ơn vì tất cả.”

Cả hai người họ gật đầu. “Vâng. Chúng tôi chỉ ước có thể bắt được tên khốn… à..ừm… gã đó.”

Lucas muốn tự tay mình bắt tên khốn kiếp đó hơn, nhưng tốt hơn anh không nên nói ra ý nghĩ đó.

“Đang có nạn đột nhập trên khu phố này từ cách đây vài tuần,” viên tuần cảnh thấp hơn nói. “Cùng một cách thức. Gã đập vỡ cửa sổ, lẻn vào, cuỗm bất cứ thứ gì không bị dính chặt xuống…”

“Sau đó,” viên cảnh sát còn lại nói tiếp, “hắn đã tính toán trước.” Mắt anh ta phóng đến Caroline đang run rẩy trong vòng tay của Lucas. “Anh biết đó, hắn ta đã nhắm đến những căn hộ có phụ nữ sống một mình.”

Viên tuần cảnh ngưng lại; rõ ràng là còn muốn nói gì nữa nhưng anh ta đã không nói.

“Quý cô đây nên sửa cửa sổ lại,” viên tuần cảnh thấp người hơn lên tiếng. “Làm thêm một tấm lưới sắt. Cho cả những cái cửa kia nữa. Nhưng cửa sổ là lối thoát khi hoả hoạn thì lại không tốt.”

“Vâng,” Lucas đáp, có nửa phần kinh ngạc là anh còn có thể nói điều gì đó. Anh hắng giọng. “Các ông xong phần lấy thông tin từ cô Hamilton rồi chứ?”

Hai viên cảnh sát gật đầu. “Chúng tôi nghĩ cần giữ liên lạc với cô ấy, nhưng giờ thì…”

Lucas buông Caroline ra, lấy chiếc hộp da chứa danh thiếp và một cây viết ra ngoài, nguệch ngoạc vài dòng địa chỉ của mình vào phía sau tấm danh thiếp và đưa cho hai viên cảnh sát.

“Các anh có thể tìm cô Hamilton tại địa chỉ này,” anh nói rồi lại vòng tay ôm lấy cô vào sát người mình. “khi nào các cần.”

“Không,” Caroline vội vàng lên tiếng. “Các anh có thể tìm tôi ở đây. Tôi sẽ sửa cửa sổ và…”

“Không đúng. Cô Hamilton sẽ ở chỗ của tôi.”

“Lucas.”

Caroline ngước nhìn anh, bây giờ đã bình tĩnh hơn, giọng nói của cô đã có phần vững vàng dù cơ thể vẫn còn run run.

“Em không thể…”

“Để tôi tiễn các anh ra ngoài nhé,” Lucas nói một cách nhã nhặn, cứ như có một hành lang sang trọng trước mặt họ cứ không phải là một cánh cửa nhỏ.

Anh chía tay ra; cả hai viên cảnh sát cùng bắt tay anh. Anh nhìn họ bước xuống cầu thang, rồi đóng cửa lại, hít sâu một hơi và quay ngoắt tới chỗ Caroline, tự dặn bản thân mình phải bình tĩnh. Anh biết cô sẽ tranh cãi về chuyện đến ở cùng anh và anh sẽ chịu đựng không lý luận lại, và anh cũng biết rằng điều mà cô cần bây giờ chính là ôm siết lấy cô, hay kéo cô vào lòng và hôn cô đến tận khi khuôn mặt cô đỏ hồng.

Cái kiểu hành động vô lý gì thế này kia chứ? Anh dự định đến đây để kết thúc mọi chuyện. Chỉ bởi vì anh không nhìn thấy một Caroline ngang ngạnh chống đối mà là một cô gái yếu đuối mong manh, chỉ bởi vì một tên quỷ không danh tính đã đến gần cô trong gang tấc và gây ra những chuyện chỉ có Chúa mới biết được cho cô… Không lý do gì thay đổi câu chuyện cả. Dĩ nhiên là không thể. Anh không cảm thấy có gì khác đối với cô. Anh chỉ làm công việc mà bất cứ người đàn ông đàng hoàng nào cũng sẽ làm khi gặp một phụ nữ trong tình huống khó khăn. Không có gì giống như kiểu thay đổi quan điểm cả.

“Ổn rồi,” anh nói giọng đều đều. “Tiếp theo cần làm là em đóng gói một ít đồ đạc, chỉ lấy những đồ mà em nghĩ cần dùng tức thời thôi.”

“Cảm ơn sự quan tâm của anh. Thật là tốt, nhưng…”

“Tài xế của anh sẽ lấy những đồ đạc còn lại sau.”

Caroline hơi thẳng người lên.

“Anh không nghe em nói sao. Em cảm ơn lời mời của anh, nhưng…”

“Đây không phải là lời mời. Đây là điều em sẽ phải làm.”

Cô nhìn vào anh. Màu đỏ lại quay về trên khuôn mặt cô. Sau cùng thì cũng không cần anh phải hôn cô để làm cô đỏ mặt.

“Nếu em có quyết định rời khỏi đây,” cô thong thả nói, “Em sẽ ở với bạn.”

Cơ hàm của Lucas co giật. “Bạn nào?”

“Em chưa biết. Một ai đó. Không phải là vấn đề của anh.”

Cô nói đúng. Chuyện của cô không liên quan đến anh. Đó không phải là điều anh tâm niệm với chính mình trong suốt vài giờ qua hay sao?

“Bạn nào?” anh lại nghe chính mình lên tiếng.

“Em mới nói với anh…”

“Jack Gordon sao?” (anh già này, cái tật nhảy vào họng ngta mà k bỏ)

“Em nói rồi, em không biết bất cứ Jack Gordon nào hết.”

Lucas vẫn nhìn cô. “Vậy thì Dani Sinclair. Em sẽ ở cùng cô ta?”

Caroline chớp mắt.

“Dani và em cùng một khoá tốt nghiệp. Cô ấy không phải bạn em.”

Không? anh lạnh lùng nghĩ. Cái ả Sinclair đó là một cộng tác thì có. Nhưng đây không phải là lúc đôi co.

“Vậy thì em sẽ ở cùng bạn nào?”

“Tạm biệt Lucas.”

“Tạm biệt?”

Anh bước tới chỗ của cô cho dùng trong lòng không hiểu mình đang làm chuyện quái quỷ gì.

“Cách đây vài phút em còn hân hoan khi nhìn thấy anh đến nỗi còn lao vào tay anh.”

“Cách đây vài phút, người em nhìn thấy hôm nay chỉ là một tên trộm và hai cảnh sát.” Cô càng đứng thẳng người hơn, như thể cột sống của cô đã thành một thanh thép. “Và thậm chí em sẽ quăng mình vào tên hề Bozo nếu nó có đi ngang qua chỗ này.” (Về “Bozo the Clown” thì các bạn vào Google gõ vào là ra ah, đó là hình mẫu chú hề mà các bạn thường thấy :D)

“Đó là một lời khen. Anh rất tự hào.”

Cô khoanh tay trước ngực; anh cũng thế. Đối với anh, đây hẳn giống với một cặp đôi chiến đấu đang chuyển về tư thế phòng thủ.

“Một lần nữa,” cô nói, “Cảm ơn anh, nhưng…”

“Em sẽ đi cùng anh, Caroline.” Anh cười nhưng vẻ mặt đầy dứt khoát. “Kiểu gì cũng phải thế.”

“Ôi, Lạy Chúa!”

Cô hiêng ngang tới trước mặt anh, cằm hếch lên, ánh mắt thách thức, trông cô còn xinh đẹp hơn bất kỳ người phụ nữ nào khác, và chọc mạnh một ngón tay vào giữa ngực anh.

“Nghe tôi nói này ông Vieira. Tôi có quyết định của tôi. Ông hiểu không? Và tôi sẽ không đi đâu với ông hết!”

“Lựa chọn của em thôi,” anh nói một cách bình thản. “Dựa vào chính đôi chân của em hay dựa vào đôi vai của anh.”

Cô nhìn chằm chằm vào anh, ngực cô phập phồng lên xuống theo nhịp thở. Tốt, anh nghĩ thầm. Ít ra anh cũng đuổi được nỗi sợ hãi ra khỏi cô.

“Anh,” cô lạnh nhạt nói, “không nghe được gì cho tới lúc nghe em kêu thét.”

“Và em,” anh nói, cũng lạnh nhạt như thế, “cũng không nghe được gì cho tới lúc em nghe thấy anh giải thích với ông Sitkin của em…”

“Witkin,” cô sửa lời anh.

“Cho tới khi em nghe được anh giải thích với ông Witkin tại sao anh, là một Nuivo (ở đây Ice để nguyên văn tiếng Tây Ban Nha nhé) của em, mà lại không thể…”

“Cái gì của em?”

“Là Hôn phu của em, em yêu ạ,” giọng của Lucas cứ đều đều. “Anh chắc rằng ông Witkin sẽ rất thông cảm sau khi anh giải thích rằng chuyện xảy ra với em mới rồi đã làm cho em thấy bất an và anh có thể nhờ ông ấy mở cửa để anh có thể dìu em xuống cầu thang và đặt em vào trong xe rồi đưa em về phòng khám bác sĩ của anh.”

“Ông ấy không bao giờ mắc lừa!”

Lucas khẽ cười. “Em muốn cược không?”

“Anh quá đáng, Lucas Vieira!”

“Đúng là anh quá đáng. Nhưng sự việc sẽ phải như thế. Em sẽ phải đi với anh, Caroline. Đó là chọn lựa duy nhất của em.”

Cô liếc xéo qua anh. Mặc kệ chuyện đó, anh vẫn cười to. Cô tức giận lắm rồi. Muốn kháng cự lắm rồi.

“Tốt thôi,” cô rít qua kẽ răng. “Em sẽ theo anh. Chỉ một đêm thôi. Nhưng em cảnh cáo anh, em không hứng thú gì với chuyện cùng anh… để anh…”

“Để anh làm gì?” anh nói, và anh bước đến bên cô, ôm lấy cô và hôn cô với tất cả những khát khao mà anh cố giữ từ lúc mới bước qua cánh cửa.

Cô cứng đờ. Rồi khe khẽ thở dài và ngả người vào anh, hôn đáp trả.

“Ối!”

Như những con dao sắt bén, nóng hổi thúc vào chân của Lucas. Anh nhảy vội ra sau, nhìn xuống đất và nhìn thấy một con vật gầy gò như giống chó Cock Tây Ban Nha đang bám vào chân anh.

Caroline cũng nhìn xuống. Và cười lớn. “Ôi Chúa ơi! Oliver!”

Cô nghiêng người xuống bế lấy con vật lên tay và đứng dậy. Một con mèo to lớn xương xẩu và xấu xí một cách thảm hại đang nhìn chằm chằm vào anh  với ánh mắt hoang dại đầy ác ý. (Ghen cả với mèo ^^)

“Quỷ thật,” anh kêu lên, “cái gì vậy?”

“Là Oliver,” Caroline ngân nga khẽ, dụi mặt mình vào bộ lông của con vật đó. “Con mèo của em.”

Con mèo quay cái đầu bự của nó về phía cô, rên ư ư và rúc miệng của nó vào cô.

“Tội nghiệp em chưa. Nó đang sợ hãi.”

Giống bị bệnh dại hơn. Không máu me, anh nghĩ thầm, rồi xắn tay áo lên để kiểm tra, nhưng vấn đề làm thế nào khi bạn bị một con mèo xơ xác trong cơn điên tấn công?

“Oliver,” anh hỏi. “Con mèo em tìm được ngày hôm qua?”

“Ở ngoài đường.. Vâng. Bẩn thỉu. Gần như chết đói. Sợ hãi với mọi thứ.”

“Nó vẫn còn bẩn,” Lucas nói và nheo đôi mắt lại.

“Cậu chàng. Oliver là một con đực. Và nó không còn bẩn nữa. Em tắm cho nó đêm qua rồi.” Caroline lại dí mũi vào con vật. “Chỉ có bên ngoài còn một vết bẩn thế thôi.”

“Nhìn nó chẳng có điểm nào giống đang bị hoảng sợ cả.”

Caroline cười khúc khích. Tiếng cười ngoài mong đợi và thật dễ thương, làm cho anh nhớ đến thời gian tập cười khó khăn của mình.

“Cậu ta chỉ cảnh giác với người xung quanh thôi.”

Con mèo kêu lên một tiếng thật mềm mại, tiếng meooo nghe như đến từ một con miu nhỏ thuần chủng chứ không phải từ con quái vật vấy bẩn trong tay của Caroline kia.

“Nhưng em đã cứu nó.”

“Thật may mắn cho cả hai.”

“Anh có thể thấy nó buồn cười chứ em chắc với anh là không. Em là chủ của Oliver. Là người duy nhất mà nó sẽ yêu mến. Chắc nó nghĩ anh đang muốn làm đau em.”

Lucas gật đầu.

“Và dĩ nhiên là em sẽ không bỏ nó ở lại đây.”

Vẻ mặt của Caroline đã trả lời cho anh tất cả.

“Được rồi,” giọng anh khàn khàn, và lấy điện thoại của mình ra. “Anh gọi vài cuộc đã. Đầu tiên là cho tài xế để đón chúng ta. Hai là cho một người quen ở ban ASPCA…”

“Là sao?”

“Hội bảo vệ động vật của Mỹ…”

“Em biết mấy chữ biết tắt đó nghĩa gì nhưng nếu anh nghĩ em sẽ giao Oliver cho một nơi để họ nhốt nó vào cũi và… và… hủy diệt nó…”

“Họ sẽ nuôi dưỡng nó,” Lucas nói dù anh không thể hình dung ai điên khùng đến mức xây chỗ trú thân cho một con vật. “Và nó sẽ không bị hủy hoại.”

Caroline nheo mắt lại. “Oliver sẽ đi cùng em.”

“Caroline. Thông cảm một chút đi. Con mèo đó…”

“Nó sẽ đi cùng em hoặc em ở lại.”

“Chết tiệt, phụ nữ thật…”

“Vậy tại sao anh còn tới đây hôm nay?” Cô hất chiếc cằm nhỏ. “Lần gặp anh ở nhà của Dani đã quá đủ cho em rồi.”

“Chuyện đó không liên quan gì với chuyện này cả.”

“Có liên quan! Anh đã hành động như thể… như thể em là thứ dơ bẩn dưới chân anh và giờ thì anh ở đây, diễn xuất như một hiệp sỹ giải cứu cô gái hoạn nạn.

“Nghe này, có thể anh đã quá trớn hôm đó, được chứ?”

Mẹ kiếp, có lẽ thế. Anh thuê Caroline làm việc cho mình. Và cô ấy đã làm rất tốt. Nếu cần đổ lỗi cho chuyện đã xảy ra thì đó chính là Jack Gordon đã không nói với anh, nói trước, rằng Caroline không… không chỉ là một người phiên dịch. Và sao anh lại để cho cô lạc đề thế này?

“Được rồi,” anh nói một cách cộc cằn. “Em có thể đem theo con mèo. Làm thôi, đóng gói đồ đạc của em lại đi. Anh không muốn mất thời gian nữa.”

“Tốt. Em cũng thế. Và nói để anh biết. Nếu anh cố kéo em ra khỏi đây, nếu anh nói dối ông Witkin, em sẽ hét lớn đến mức cảnh sát sẽ quay lại!”

Họ nhìn chằm chằm vào nhau. Rồi Caroline đẩy mạnh con mèo về phía anh.

“Đây. Làm thôi. Giữ nó dùm em. Em không thể vừa đóng đồ vừa ôm Oliver!”

Kẻ nhập cư xương xẩu từ địa ngục đang quằn quại nằm trên ngực anh và bám tất cả các móng vuốt của nó vào bộ ao vét của anh. Lucas nhìn con mèo. Con mèo nhìn lại anh. Một âm thanh quỷ quái rung lên trong cổ họng nó.

“Anh không chắc chỗ của anh cho phép vật nuôi.”

Caroline bật cười. Anh không thể đổ lỗi cho cô. Cô biết thế, cũng như là đổ lỗi cho anh, rằng vấn đề cho phép thú nuôi hay không không phải là quyền của anh. Nếu anh muốn đón tiếp một người sao Hỏa hai đầu và sáu xúc tu và những người sao Hỏa không được cho phép vào nhà của anh thì anh cũng chỉ cần đơn giản biến mình thành người sao Hỏa và diễu hành thẳng qua sảnh. Chuyện ở đây chính là anh không hiểu sao mọi người phải nuôi vật cưng. Gắn liền với con gì đó và nó sẽ chết già bên bạn hoặc sẽ bỏ ra đi. Dù không đi nữa, moi thứ mà bạn nuôi bỏ công nuôi dưỡng đều cần nhiều thời gian và chăm bẵm và anh không hình dung được điều đó sẽ được đền đáp lại như thế nào.

Dù sao đây cũng không phải lúc giảng giải triết lý của anh. Hơn nữa cần gì phải chú giải bản thân mình với ai cơ chứ?

“Em cứ làm tiếp đi,” anh cáu kỉnh.

Caroline hất hất đầu mình và bước tới bên giường ngủ. Lucas giữ con mèo bằng một tay. Âm thanh đó lại nổi lên từ trong họng của nó.

“Đừng vuột mất cơ may của mày chứ mèo, “ anh nén giọng nhỏ lại. Rồi gọi cho tài xế, sắp xếp để anh ta đón họ ở dưới lề đường.

Khi anh kết thúc cuộc gọi, Caroline đã xuất hiện từ bên giường ngủ, khủy tay đeo một chiếc túi to tướng và tay kia bê một chậu cây nhỏ.

“Là cây dương xỉ,” cô lạnh lùng nói trước khi anh kịp hỏi điều gì. “Và đúng là tôi cũng nhặt được nó ngoài đường, và đúng là nó sẽ đi cùng em. Nó cần chăm sóc.”

Nó cần chỉ là một lọ hóa chất nhỏ và chôn vùi nhanh chóng thôi, Lucas nghĩ thầm.

Cô sải bước dài qua anh, hai tay chất đống và không thể mở được cửa.

“Em biết là làm khó cho anh,” cô nói mà không ngoái lại. “nhưng em không nỡ để mọi thứ còn sống này chịu tồi tệ.”

Lucas đang theo phía sau cô và con mèo thì đang cố cào quắp theo cách của nó để được tự do, móng vuốt xuyên qua áo khoác của anh, xuyên qua áo sơ mi và, Chúa ơi, vào cả thịt của anh. Lucas chỉ có thể tự hỏi sao triết lý đó vẫn chưa được áp dụng đối với anh.

————————– Hết chương 6 ——————————

Not For Sale _ Chap 5

Chương 5

Chuyển ngữ: Icecream

Hỗ trợ: MTD2002 & Google ca ca 🙂

Caroline tỉnh giấc với một cú giật mình. Trong phim ảnh, nhân vật chính sẽ mở mắt ra và nhận thấy rằng cô ấy không đang nằm trên giường của mình. Nhưng đây không phải là một bộ phim, đây là đời thực và cô biết ngay rằng cô đang ở trên giường người lạ. Đó là một chiếc giường to lớn. Ánh sáng nhợt nhạt trước rạng đông chảy len qua khung cửa sổ trên trần đổ xuống sàn nhà. Cửa sổ áp mái ở trên đầu. Chiếc gối lông vịt bằng lụa. Caroline rùng mình. Hơn hết lại còn có thân thể đàn ông rắn chắc, ấm áp đang nằm sát bên cô, cánh tay cơ bắp rám nắng kia đang quấn quanh eo cô như tỏ ý chiếm hữu. Tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Những hình ảnh của tối qua lướt nhanh trong đầu cô. Cô đã ngã vào vòng tay của Lucas trong chiếc xe sang trọng của anh. Hôn anh trong thang máy. Làm tình với anh lúc tỳ vào tường và sau đó là trên giường của anh. Chỉ trừ đó không phải là tình yêu mà là tình dục. Cố gắng biến đêm qua thành một đêm thật bay bổng và lãng mạn, kiểu như… như vờ nghĩ rằng Madame Bovary là Cô bé Lọ Lem (Link tìm hiểu về Madame Bovary http://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%A0_Bovary)

Vô ích, vô nghĩa thôi, vì cô không bao giờ làm điều gì như thế này trước đây, vì cô coi thường những phụ nữ thích bám víu lấy đàn ông… và việc bám víu như thế rõ ràng chỉ khiến họ thêm nhục nhã.

Cô lên giường với một người đàn ông không quen biết và một phần nho nhỏ tốt đẹp là anh ta đang còn ngủ. Ngủ say. Anh đang nằm thoải mái trên giường, đầu nghiêng về phía cô trên gối. Chiếc gối lông ngỗng đã trượt xuống gần thắt lưng của anh.

Ánh mắt của Caroline di chuyển khắp người anh. Thậm chí trong khi ngủ anh vẫn là một kỳ quan tuyệt đẹp. Cả mái tóc đen rối bù này. Cả hàng lông mi đen dày cong cong trên gò má anh. Chiếc mũi thẳng, chiếc miệng như được điêu khắc mà thành, một lúm đồng tiền nho nhỏ phía trên chiếc cằm cương nghị lún phún râu đều đẹp và quyến rũ.

Chiếc chăn lông vịt chỉ phủ đến sống lưng nên cô không thể nhìn thấy phần còn lại của cơ thể anh, nhưng cô biết, ôi cô biết thật rõ, rằng mông của anh rắn chắc, chân anh dài, cô biết điều anh vừa lúc anh trở mình, những phần khác của anh đều hoàn hảo. Hơi nóng bắt đầu từ các ngón chân cô, lan toả dần đến bụng, làm cho đôi đầu ngực của cô săn lại.

Đủ rồi Caroline. Thế đủ thú vị rồi. Nằm đây và quay cuồng ngưỡng mộ kẻ đã gạ gẫm mình thay vì chạy ra khỏi cửa… Chỉ là vì anh đã không gạ gẫm cô. Anh chỉ ôm cô vào lòng và hôn cô. Anh chỉ làm có thế thôi. Sự lựa chọn sau cùng là của cô. Cô có thể đẩy anh ra xa. Tát vào mặt anh. Thậm chí cô có thể để cho nụ hôn xảy ra rồi kết thúc nó và bỏ đi. Không ai ép buộc cô vào xe anh, hay áp sát vào tường, hay lên giường của anh.

Đủ rồi. Cô khẽ hít vào và chầm chậm thở ra. Từng chút từng chút một, cô trở người dưới cánh tay anh. Đánh thức anh, nhìn anh lần nữa là điều cuối cùng cô tha thiết muốn làm. Nếu có nghi thức buổi sáng nào mà cô phải làm thì cô cũng không biết, không muốn biết nữa.

“Mmmf.”

Caroline đông cứng lại. Chờ đợi… khoảnh khắc dường như mãi mãi, rồi Lucas cũng xoay người về phía bên kia, quay lưng về phía cô.

Cô lập tức hành động, nhặt nhạnh lại y phục đang rải rác khắp nơi của mình… giầy, váy, áo lót, chiếc ví nho nhỏ. Cô không thể tìm ra đôi vớ da của mình… là đôi vớ đã bị xé rách của mình… và cô bỏ ý định tìm kiếm sau vài phút. Đến lúc ra khỏi đây rồi.

Ánh sáng ảm đạm của buổi bình minh chiếu lên khắp các phòng của căn hộ áp mái lúc cô chuẩn bị bước khỏi đó. Cô không có ký ức về nơi này; mọi tập trung của cô đều hướng về Lucas. Giờ đây cô nhìn thấy mọi đồ đạc trong nhà đều to lớn, sang trọng được làm từ gỗ màu sáng và thuỷ tinh. Chiếc thang máy nhỏ và thanh lịch đứng nép mình tận cuối phòng giải lao. Phải mất một lúc để cô tìm ra cách vận hành nó. Cuối cùng thì cô cũng bước vào thang máy và đi thẳng xuống sảnh, cô cố gắng không nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trong chiếc xe cách đây vài giờ. Lucas, anh đã kéo cô vào lòng, môi anh vội vã trên môi cô, khao khát, nóng bỏng và ngọt ngào tan chảy trong cô.

Thang máy nảy lên nhẹ nhàng lúc đáp đến sảnh. Cửa thang trượt ra trước lúc Caroline kịp chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình. Lúc nhìn vào mặt gương của thang máy, những gì nhìn thấy được làm cô co rúm lại. Trang điểm nhòe nhoẹt. Tóc rối bù. Đôi giầy cao gót mỏng manh và chiếc váy như có in dòng chữ “Đoán xem tôi đã làm gì tối qua”. May mắn là sảnh vắng tanh nhưng cô cũng đã sẵn sàng để bẽ mặt mình thêm lần nữa. Giờ là vòng 2. Một người đàn ông mặc chiếc áo màu xanh ngắn tay ngồi phía sau bàn. Anh ta nhìn lên trông thấy cô và nở nụ cười thoải mái chào hỏi “Chào buổi sáng thưa cô,” như thể cô là người phụ nữ thường xuyên bước ra từ thang máy riêng của Lucas, điều mà mà họ không bao giờ thắc mắc.

“Chào anh,” cô lầm bầm, nhưng tình trạng ngượng ngùng này còn chưa chấm dứt, vẫn chưa, bởi vì… dĩ nhiên rồi… còn một người gác cổng và anh ta cũng chào hỏi y chang như thế, rất thoải mái, và Caroline ước gì mặt đá có thể nứt ra va nuốt trọn cô vào cho rồi.

“Tôi giúp cô gọi taxi nhé?” người gác cổng nói khi anh ta mở cửa.

Cô đành nói “Vâng, làm phiền anh!” vì hình dung ra cảnh phải chờ tàu điện ngầm vào sáng sớm thế này làm cô phát bệnh.

“Cảm ơn,” cô nói khi taxi trờ tới khu nhà.

Liệu có cần boa cho người gác cửa không nhỉ? Cô tự hỏi rồi suýt bật cười vì giờ phút này mà còn suy nghĩ đến chuyện tiền boa là sao chứ? Cô không thể suy nghĩ nhiều hơn nổi nữa rồi. Cô đưa cho người gác cửa 5$, đưa địa chỉ của mình cho tài xế và tự nhủ dù trông hình dáng tôi như thế nhưng thật ra tôi không phải là loại phụ nữ mà anh đang nghĩ tới, tôi hoàn toàn không như thế. Dù cho người tài xế có quan tâm hay không, nếu có thì chắc chắn cô là cái loại phụ nữ mà anh ta đang nghĩ đến rồi. (khúc này lòng vòng, mình dịch sai bét nhè :()

Cô bước vào căn hộ của mình mà không chạm mặt với bất kì ai. Cô khoá cửa và cởi váy… là váy của Dani…, đá bật đôi giầy của cô… là giầy của Dani… rồi bước thẳng vào phòng tắm, dù cho nước nóng hay xà phòng gì đi nữa cũng không đủ làm cho cô quên đi hết chuyện mình đã trải qua. Chỉ có cô tự mình quên đi cuộc ái ân đó, một đêm không thể quên, vì nó đã hiện diện ở đó. Phi thường. Tuyệt diệu. Không tưởng. Hoặc nếu cô cứ nhớ đến nó mà không có mặc cảm vô cùng tội lỗi vì đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ. Nhưng cô không thể. Và sau cùng cô đã thôi không suy nghĩ nữa.

Lucas thức giấc vì một tiếng động. Nho nhỏ. Văng vẳng từ xa. Cái gì…? Là thang máy. Tiếng động cơ xe máy. Anh lăn người qua. Bật ngồi dậy. Nhìn thấy khoảng trống bên cạnh mình, y phục của Dani không còn vương vãi quanh phòng. Cô ấy biến mất rồi. Anh lại ngả đầu ngập vào trong gối, khoanh tay kê dưới đầu mình.

Tốt thôi, đó là một chuyện tốt. Rất tốt. Không cần trò chuyện buổi sáng. Không cần né tránh việc mời cà phê. Không cần phải giả vờ thích thú uống café cùng người khác trong khi anh thích uống một mình. Không lời chia tay dài lê thê.

Anh lại bật dậy và bước xuống sàn. Điều anh chưa bao giờ muốn trong buổi sáng, ngoài một tách café đen và tắm táp, là tình dục. Ái ân buổi sáng, không màu mè và đàn bà không phải là thiết yếu.

Không có gì là anh chưa thử qua. Hơn nữa, anh nghĩ lúc hướng vào phòng tắm, anh có cảm giác rằng Dani Sinclair đã vội vàng rời khỏi đây sáng nay. Không phải cô ấy phủ nhận mọi chuyện tối qua…Nếu có thì đó sẽ là dấu chấm hết.  Nhưng cô vô tội. Thật lố bịch! Cô đã hoà nhịp cùng anh với sự ham muốn mãnh liệt đến không ngờ, và đó cũng là một chuyện tốt đẹp. Anh không quá ngây thơ và thiếu kinh nghiệm… dẫu sao anh có thể thấy được lợi thế của nó. Là một người đàn ông có thể chỉ dẫn người phụ nữ của mình biết thế nào là đam mê.

Anh bước vào dưới vòi hoa sen, điều chỉnh vòi nước nóng, những tia nước nhỏ mờ hơi sương rơi trên trán rồi chảy tràn phủ lên cơ thể anh. Anh lại nhớ đến… Giây phút anh khiêu khích đôi núm hồng hồng của Dani thành những nụ hoa căng nảy thì cô đã nức nở như thể chưa bao giờ trải qua cảm giác mới mẻ này. Và đến khi anh tách hai chân của cô ra để hôn vào nơi mềm mại sâu kín nhất, nếm cô bằng chiếc miệng của anh… Ôi trời ơi! Lucas chỉnh nước nóng sang nước lạnh. Nghĩ về chuyện tối qua thế là đủ rồi. Còn một ngày dài chờ anh phía trước. Ngày không bình yên lắm đâu.

Lucas ngồi cả buổi sáng trong phòng họp mà hầu như không nghe thấy được họ nói gì. Anh huỷ cả cuộc hẹn ăn trưa. Giờ lại đang ngồi tại bàn làm việc của mình, cố tìm ra câu trả lời cho câu hỏi không trả lời được như thể nó không hề quan trọng. Tại sao Dani Sinclair lại bỏ đi? Mọi người còn có thể gọi đó là gì khi người phụ nữ đã ở cả đêm trên giường cùng bạn và thất vọng rời đi không lời tạm biệt, không để lại tin nhắn mà cũng không có số điện thoại của cô ta? Không quan tâm đến việc gặp lại cô ta. Có lẽ đó là chuyện tốt nhất mà anh không làm. Nhưng anh vẫn phải liên lạc với cô. Anh chưa trả 1000$ cho công việc mà cô đã hoàn thành.

Chết tiệt! Chẳng có chuyện gì suôn sẻ. Đưa tiền cho Dani sau cả đêm tình tứ thât là khó chịu. Mặc xác nó. Công việc là công việc. Anh nợ cô phần tiền của vụ Rostov tối qua.

Nhưng sẽ là gì nếu nó không phải là công việc; không gì liên quan đến chuyện cô đã làm phiên dịch cho anh. Và tất cả những suy nghĩ đó đã mang anh trở về với câu hỏi ban đầu. Tại sao cô lại biến mất? Anh không thích như thế. Đàn bà chưa bao giờ quay lưng lại với anh như Dani Sinclair đã làm… và tại sao anh cứ nghĩ về cô như thể cái tên này chỉ một từ chứ không phải hai? Bởi vì nó không hợp với cô? Thật buồn cừoi. Đến cô ta cũng nói là không thích cái tên đó. Nếu cô ấy không thích vậy cô thích tên nào hơn?

Chẳng quan trọng gì.

Anh đã ở cùng cô cả đêm. Không gì hơn. Vậy cái tên không hợp với cô thì sao? Cô bỏ đi khi anh đang còn ngủ thì sao? Nếu anh dừng suy nghĩ về cô, không nhớ đến cảm giác của làn da, sự ngọt ngào của đôi môi cô…

“Ông Vieira?”

Lucas đảo đôi mắt. Giọng của Denise-Elise nghe sợ sệt dù qua hệ thống điện đàm.

“Vâng?”

“Ông Gordon xin gặp ông ạ.”

Jack Gordon. Môi Lucas mím chặt lại. Anh không thiết tha gặp lại người này nhưng Gordon đã giúp anh tối qua. Hơn nữa Gordon sẽ có địa chỉ của Dani để anh có thể gởi cho cô tờ chi phiếu mà anh quên.

“Nói anh ta vào đi.”

Gordon mỉm cười khi hắn trườn qua cửa.

 “Chào Lucas. Khoẻ không? Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Rất tốt. Thật sự tôi cũng đang tính gọi cảm ơn anh và hỏi anh…”

“Tôi đã đúng phải không nào? Tôi biết Dani sẽ rất tuyệt mà.”

“Đúng thế. Và tôi cần…”

“Cô ấy là một cô gái tuyệt vời. Vừa nóng bỏng lại vừa thông mình. Một món hời hử?”

Lucas muốn bật khỏi chiếc ghế của mình, túm lấy cổ áo Gordon và ném hắn ra khỏi đây. Nhưng thay vì thế anh cố nở một nụ cười lịch sự.

“Sáng nay tôi bận lắm Jack ạ. Vì vậy rất cảm ơn vì sự tiến cử cô Sinclair của anh. Anh hãy để lại địa chỉ của cô ấy chỗ Thư ký của tôi nhé.”

“Địa chỉ của Dani? Sao anh lại…” Jack Gordon cười một cách ranh mãnh. “A ha. Tối qua rất tuyệt vời phải thế không?”

Lucas nheo mắt. “Tôi quên trả công cho cô ấy.

Gordon nhướng mày. “Trả công cho cô ấy?”

“1000$ như tôi đã hứa, mặc dù cô ấy xứng đáng được thêm.”

“Thêm?”

“Giá thông thường của cô ấy là bao nhiêu anh biết không? Lẽ ra tôi nên hỏi cô ấy nhưng tôi…”

“Nhưng anh đã lạc hướng.” Gordon cười toe toét và nhích một bên mông ngồi lên mép bàn làm việc của Lucas. “Yeah. Không thể hiểu được. Giá thông thường của cô ấy à? Ừm, nó không rẻ đâu.”

“Chỉ cần nói là bao nhiêu.”

“Cho một tối ư? Là 10K.”

“Được. Mười ng…” Lucas chớp mắt. “Cái gì?”

“ Cô ta rất đắt. Nhưng anh biết mình mà, cô ấy xứng đáng tất cả…”

Sự lạnh lẽo như đang thấm vào xương của Lucas. “Không ai đưa ra cái giá như thế cho việc phiên dịch cả.”

“Phiên dịch?” Gordon cười lớn. “ Chắc rồi, nhưng Dani…”

“Dani thì sao?” Ánh mắt của Lucas loé lên cùng lúc anh đứng thẳng người khỏi ghế. “Cô ấy làm gì để kiếm được số tiền đó?”

Gordon nhìn chằm chằm vào vị Sếp của hắn. “Cô ấy… cô ấy làm… làm những gì đã làm cho anh tối qua. Ý tôi là cô ta làm việc gì đó… ừmmm… đặc biệt cho anh, đúng không?”

Lucas cảm nhận được sự tịch mịch đến với mình.

“Trả lời tôi Jack. Dani Sinclair làm gì để kiếm được 10K mỗi đêm?”

Yết hầu của Jack Gordon chạy lên xuống liên hồi nơi cổ của hắn.

“Cô ta… cô ta. Anh biết đó. Cô ta là một người hộ tống.”

“Một người hộ tống.”

“Đúng vậy. Cô ta, à, cô ta sẽ hẹn hò cùng… cùng đàn ông. Như đã làm với anh. Và anh phải thừa nhận rằng cô ta xứng đáng…”

Lucas đánh hắn. Mạnh. Một cú đấm móc vào hàm bên phải.

Gordon loạng choạng khuỵ gối xuống, một tay ôm lấy miệng mình.

Lucas đi vòng qua bàn, bước tới chỗ hắn. Và dừng lại.

Một người hộ tống. Một con điếm. Anh đã làm tình với một con đàn bà bán mình cho mọi đàn ông đủ tiền trả cho cô ta. Một con điếm đã ở trên giường anh cả đêm qua. Tim anh đập nhanh và mạnh. Ánh mắt của anh như mờ đi; anh chớp chớp để xoá đi lớp màn đó.

Gordon vẫn quỳ trên sàn, mặt trắng bệch, mắt mở to đầy sợ hãi.

Lucas thấy ruột mình như cồn cào. Jack là một con lợn, nhưng anh đã xả cơn thịnh nộ của mình nhầm người rồi.

“Đứng dậy.”

“Đừng đánh tôi nữa.”

“Mẹ kiếp. Đứng lên!”

“Lucas. Ông Vieira. Tôi đã nên nói chuyện đó với anh.”

“Nhưng anh đã không nói.”

“Không. Tôi nghĩ… Tôi nghĩ có lẽ ông sẽ không đi đến bước kia, nếu anh biết…”

“Anh nghĩ sẽ được thoả mãn khi biến tôi thành trò cười.”

Gordon nhăn mặt và Lucas biết anh đã nói đúng sự thật. Anh bước lại ngăn bàn, ném cho Gordon một túm khăn giấy. Rồi anh dằn một tập giấy và cây viết lên bàn.

“Viết địa chỉ của cô ta vào đây.”

“Ồ, được thôi. Tôi đã gây ra lỗi lầm đúng không? Tôi rất lấy làm tiếc. Thật lòng tôi…”

“Anh không còn việc gì ở đây nữa Gordon.”

Biểu tình của Gordon trở nên thù địch. “Anh nghĩ vậy sao? Nếu tôi kể ra ngoài chuyện này…”

“Cứ làm đi và cầu Chúa, anh sẽ không sống được lâu để mà thưởng thức nó.”

“Anh sẽ không…”

Lucas cười lớn. Và Jack Gordon nhìn vào mắt Lucas cùng với giọng cười kia, hắn biết trò chơi đã thất bại.

Thứ Sáu hàng tuần là những ngày thoải mái nhất của Caroline. Suốt học kỳ này cô chỉ có một buổi sáng chuyên đề, sau đó cô có thể về nhà và nằm bẹp ra đó. Giờ thì những ngày còn lại của mùa hè tới là của cô. Thường thì điều đó sẽ rất tuyệt vời. Nhưng không phải hôm nay. Không có việc gì để làm, ký ức của tối qua không ngừng xâm nhập. Vì vậy khi một người nữ phục vụ ở Dilly’s Deli nơi Caroline mới làm việc gần đây gọi và hỏi rằng liệu cô có thể làm thay cho cô ta vài giờ, Caroline đã đồng ý, cho dù cô đã rất ghét nơi này với bảng thực đơn ngon lành đầy đau khổ, nó đổ nát nhưng lại có nhiều nhóm thương khách quen thuộc nổi tiếng, những du khách tò mò hau háu.

Khoàng 2h Caroline đã hối hận vì quyết định của mình. Một gia đình du khách, 5 người, thanh toán 120$ và boa cho cô 2$. Người phụ nữ ngồi bàn số 4 vẫn đang xem xét nên gọi món gì sau khi đã đọc thực đơn cả 15 phút qua. Và người đàn ông vênh váo bàn số 6, là chủ trì một talk-show, đã trả lại chiếc hamburger của ông ta ba lần cả thảy.

“Burger của cô xong rồi kìa.”

Caroline gật đầu với người phục vụ đứng tuổi vừa lướt ngang qua mình, cô bước qua cánh cửa của nhà bếp, lấy chiếc burger và đem nó đến bàn số 6.

Ít ra bạn có thể lấy lại phiếu gọi món ăn chứ không thể lấy lại cách cư xử hành động của mình mà mỗi lần nghĩ đến nó lại làm bạn chỉ muốn chết đi. Hoặc, tệ hơn nữa làm bạn nhớ đến cảm giác lúc được hôn và vuốt ve như thể một nửa thế gian này nhiều như…

“Cô? Cô ơi!” Bàn số 6.

Caroline dán một nụ cười lên môi mình. “Vâng thưa ông?”

“Đầu bếp không hiểu nghĩa của từ “tái” à?”

Caroline nhìn vào chiếc burger. Nó đang rỉ máu trên chiếc đĩa như một vai phụ trong bộ phim bị chém giết. Cô bưng chiếc đĩa lên, cố nặn ra một nụ cười, diễu hành qua cánh cửa nhà bếp và đặt nó lên cái bàn bên cạnh lò nướng. “Không đủ tái.”

Caroline bắt chước tiếng thở dài của vị đầu bếp rồi nhanh chóng trở lại vị trí phục vụ vừa kịp lúc người phụ nữ ở bàn số 3 ra dấu hiệu “tính tiền” bằng những ngón tay của mình. Caroline gật đầu, lấy phiếu gọi món từ trong túi của cô và ghi hóa đơn.

Thật nhiều việc nhưng mọi thứ ở nơi này đều quý giá. Vẫn không quý giá bằng chuyện cô đã làm tối qua. Làm tình cùng một người xa lạ. Một người xa lạ quyến rũ đến kỳ lạ. Nghĩ về nó làm cô co rúm người lại… chỉ là, chỉ là một phần nhỏ xíu trong cô đang không ngừng thì thầm “Đừng hối tiếc. Đó là mọi thứ mà cô từng ao ước và hơn thế nữa.”

“Cô ơi!”

Chúa ơi.

“Vâng thưa ông?”

“Hamburger của tôi đâu?”

“Thưa ông. Ông trả lại và đầu bếp đang…”

“Tôi muốn nó bây giờ.”

“Nhưng thưa ông…”

“Cô đang tranh cãi với tôi sao?”

“Không. Dĩ nhiên là không ạ. Nhưng…”

“Gọi Quản lý tới đây. Gọi anh ta ngay! Tôi đang bị sỉ nhục bởi…”

Đây là sự chịu đựng cuối cùng. Công việc, khách hàng. Quá đủ rồi. Còn nhà hàng khác, công việc khác, và cô còn sắp có 500$. Đêm qua cô nghĩ khủng khiếp biết bao nếu lấy số tiền đó nhưng thật buồn cười vì cô đã hoàn thành công việc mà Dani đề nghị và đó chính là khoản Dani phải trả cho cô.

Caroline vứt tập giấy ghi món lên bàn. Tháo chiếc tạp dề trắng mà tất cả các phục vụ phải đeo và ném nó vào tên ngu ngốc bàn số 6.

“Tôi yêu cầu cô xin lỗi,” ông ta lắp bắp tức giận.

Caroline nhoẻn cười. Một nụ cười thực sự, nụ cười đầu tiên từ lúc cô thức dậy sáng nay. “Ông cứ việc.” cô nói thật ngọt ngào. Và Caroline bỏ đi. Cô nên gọi cho Dani hay tới thẳng nhà của cô ấy? Cô chưa bao giờ tới chỗ của Dani nhưng cô nhớ rõ địa chỉ.

Đến thẳng đó vậy, cô quyết định thế. Lấy tiền mà Dani nợ cô và là vì mọi chuyện sẽ phải như thế.

Địa chỉ của Dani hóa ra là một khu phố nhà giàu trên một con đường thời trang trong những năm sáu mươi. Caroline nhướng đôi mày. Có lẽ cô chỉ nghĩ rằng mình nhớ rõ địa chỉ của chị ta, cũng có thể là sai. Nhưng khi cô nhấn chuông, là Dani mở cửa.

“Caroline? Cô làm gì ở đây?”

Caroline ngây ngốc. Cô đang mặc quần jeans, áo sơ mi và giầy đế mềm. Dani mặc một chiếc váy đỏ tươi ngắn trên gối và đôi boot da cao gót màu đen. Khuôn mặt hoàn mỹ của cô ta được trang điểm kỹ lưỡng; mái tóc nâu dợn sóng bồng bềnh một cách quyến rũ, bất cứ người phụ nữ nào đã từng dành hai phút để vật lộn cho tóc mình trở nên bồng bềnh  dơn sóng thì đều biết kiểu tóc này chắc chắn phải mất tận một tiếng đồng hồ để được như tóc của Dani.

Caroline khó khăn nuốt nước bọt. “Tôi đến để… để… chị còn chưa trả tiền cho tôi,” cô buột miệng.

“Ồ ồ, đúng rồi.” Dani bước lùi lại. “Đừng đứng ngoài như thế. Vào đi. Cô cũng không thể ờ lâu được… vì tôi sắp ra ngoài.”

“Đi đâu?” Caroline hỏi, chỉ để có chuyện mà nói.

“Có việc thôi,” Dani nhanh nhẩu đáp, gót giầy dẫm lên sàn nhà đắt tiền của phòng khách được thiết kế một cách xa hoa.

“500$ phải không?” Cô ta nói và mở xắc tay.

Caroline vừa gật đầu vừa nhìn xung quanh. Cô đã từng ở trong những căn hộ cùng một vài sinh viên đã tốt nghiệp. Tất cả chúng đều giống như căn hộ của cô bây giờ: ít đồ đạc và những bức tường cáu bẩn. Còn nơi ở của Dani lại là một cung điện.

“Wow,” Caroline kêu lên nho nhỏ.

Dani quay người sang cô, nhìn theo ánh mắt của Caroline và mỉm cười. “Thích nó không?”

“Đẹp quá.”

Dani hếch mặt. “Cô biết không,” cô ta nói một cách từ tốn. “cô cũng có thể có một nơi như thế này nếu cô muốn.”

“Tôi sao?” Caroline bật cười. “Đúng vậy. Nếu trúng xổ số.”

Dani lại mỉm cười. “Bằng cách làm việc.”

“Ồ, chắc chắn rồi.”

“Tôi nghiêm túc Caroline. Tôi có thể khởi đầu cho cô. Giới thiệu cô với một số người, giúp cô mua sắm quần áo.”

Caroline lúc lắc đầu. “Tôi không hiểu cho lắm. Ý chị là làm người mẫu?”

“Người mẫu?” Dani cười lớn. “Đó cũng là một cách diễn đạt.”

“Cảm ơn chị, nhưng tôi không nghĩ là…”

Chuông cửa vang lên, Dani nhăn mặt.

“Tôi không muốn có khách khứa giữa trưa chút nào! Đây.” Cô ta chìa 500$ ra. “Thôi nào, cầm tiền đi.”

Caroline cầm tiến. Một cách ngại ngùng. Chợt nhận ra nhận tiền là một sai lầm chết người. Dạ dày cả cô lại đảo lộn.

“Tôi có thể dùng nhờ phòng tắm không?”

“Phía cuối phòng, bên phải.”

Dani đảo mắt lích kích tìm đường tới cánh cửa đó.

“Nhanh lên nhé. Tôi nói rồi đó, tôi có hẹn.”

Caroline khoá của phòng tắm lại. Cô thấy vừa nóng vừa lạnh trong người mình. Món tiền này, món tiền quỷ quái này nhắc cô nhớ lại mọi chuyện. Sao cô lại đến đây chứ? Sao lại nhận 500$ này? Được rồi, cô sẽ không lấy. Cô sẽ trả lại nó. Cô sẽ…

Ôi Chúa ơi, cô nghe thấy tiếng nói. Của Dani. Và một người đàn ông. Không phải là ai khác. Giọng nói này là của Lucas Vieira. Caroline nhanh chóng xoay nắm cửa. Bước vào vào phòng và nhìn thấy Lucas, nhìn thấy hình dáng cao lớn của anh, cơ thể khoẻ mạnh kia quen thuộc với cô biết bao.

Và Dani đang đối mặt với anh, hai tay để bên hông, mặt hơi hếch lên. “Dĩ nhiên tôi là Dani Sinclair,” cô ta nói. “Anh là ai chứ?”

“Tôi là Lucas Vieira,” Lucas gầm gừ. “Và cô không phải là Dani Sinclair.”

“Đừng lố bịch vậy! Tôi biết tôi là ai…”

“Lucas?” Caroline từ từ bước xuống. Lucas nhìn lên. Cô thấy được vẻ hoang mang trong đôi mắt anh.

“Dani?”

“Dani?” Dani thật lên tiếng, và rồi cô ta bật cười. “Tôi hiểu rồi! Anh là anh chàng tối qua. Và anh nghĩ cô ấy, Caroline là tôi!”

Biểu tình của Lucas chuyển từ bối rối sang hoang mang. “Chuyện quái quỷ gì ở đây vậy?”

Caroline liếm môi. “Em có thể giải thích. Em là Caroline. Caroline Hamilton. Dani nhờ… nhờ em làm phiên dịch cho anh…”

Miệng Lucas xoắn lại. “Làm người tình của tôi. Ý em là thế,” giọng nói anh không có biểu cảm gì. “Là người mà Jack Gordon sắp đặt.”

“Em không biết ai là Jack Gordon. Dani sắp xếp. Vâng, em được sắp xếp để làm người hẹn hò cùng anh.”

“Và em chấp nhận.”

“Vâng. Em không muốn làm. Thật sự không muốn. Nhưng anh phải hiểu cho em, em rất cần tiền.”

“Em cần tiền.”

Ánh mắt của Lucas rơi xuống những tờ tiền mà Caroline đang nắm chặt trong tay rồi di chuyển lên mặt cô.

“Chúa ơi,” anh lẩm bẩm, từ ngữ đầy sự phẫn nộ. “Em cần tiền.”

Caroline đứng thẳng người. “500$ không là gì với anh nhưng với em…”

Lucas quay ngoắt sang Dani. “Có thế thôi sao? Gordon trả cho cô với mức giá bình thường của cô và cô chỉ đưa cho cô ấy 500$?”

“Chưa ai trả tôi một đồng cắc nào hết,” Dani lạnh lùng. “Tất cả những gì tôi có được là rắc rối còn nhiều hơn tôi tưởng.”

“Giá bình thường là gì? Ai là Jack Gordon? Chuyện gì vậy?”

Caroline bước nhanh lên phía trước chỉ dừng lại cách Lucas vài xentimet và cảm nhận được cơn giận dữ của anh.

“Lucas.” Giọng cô run run. “500$ là rất nhiều. Em cần nó. Và dù nó có giá trị kiểu gì đi nữa thì trước đây em không bao giờ làm chuyện như thế này.”

Cô thấy anh yên lặng, sự nguội lạnh thay thế cho cơn tức giận.

“Đúng thế không?”

Cô lắc đầu. Giả vờ làm một người khác? Dĩ nhiên là không rồi.

“Đúng vậy,” cô nhấn mạnh, “không bao giờ!”

“Em muốn tôi tin đêm qua là lần đầu tiên của em.”

Caroline sững sờ. “Anh nói như thể tất cả là lỗi của em, còn anh thì sao? Anh cũng là một phần của trò chơi này. Anh trả tiền cho em diễn trò mà.”

Cơ hàm của Lucas co giật. Cô ấy nói đúng. Anh trả tiền để cô đóng giả người tình của anh. Còn về những chuyện xảy ra sau đó… Cũng là một phân cảnh thôi. Lên giường với người lạ là sở trường của cô ta. Cô ta là một ả gái gọi. Một con điếm. Một con đàn bà bán thân cho đàn ông. Và anh… trong giây phút đó đã nghĩ rằng điều tuyệt diệu đã xảy ra giữa họ. Cơn thịnh nộ làm anh bừng bừng trong máu. Anh muốn đấm xuyên qua tường, túm lấy Caroline Hamilton và lắc cô như một con búp bê rách rưới.

Thay vì thế anh lại lấy ra cuốn chi phiếu và cây viết mạ vàng, viết 2 phiếu, bứt cả hai ra và đưa một cái cho Dani Sinclair.

Cô ta nhìn nó rồi nhìn anh.

“Trả đủ,” anh lạnh lùng nói.

“Thật sao ông Vieira.” Cô ta mỉm cười. “Lucas.”

“Là Vieira,” anh nói, càng thêm lạnh nhạt khi đưa tờ chi phiếu thứ hai cho Caroline.

“Cái gì vậy?” cô ngơ ngác hỏi.

“Là thứ tôi nợ em tối qua.”

Sự giận dữ tràn lên gương mặt cô. “Anh không nợ em gì cả.”

“Dĩ nhiên là có,” anh nói với vẻ mất kiên nhẫn. “Tôi nói Gordon là sẽ trả cho em 1000$”

“Không.” Caroline lắc đầu; cô vội vã thụt lùi, ánh mắt không rời khỏi tờ chi phiếu trên bàn tay đang chìa ra của anh. “Anh không nợ em gì hết.”

“Cầm lấy đi!”

“Em không cần nó.”

“Tôi chưa bao giờ thất tín trong làm ăn.” Anh vứt chi phiếu vào cô. “Cầm lấy.”

“Lucas.” Giọng cô run rẩy. “Dù anh đang nghĩ cái gì…”

“Em cần tiền mà,” lời nói của anh như băng lạnh, “nhớ không? Và tôi tin rằng địa ngục có mọi thứ tôi cần ở em.”

Cô bất động. Mặt cô đỏ bừng. Nước lóng lánh trong mắt cô. Có phần nào đó trong anh như vỡ vụn. Anh muốn ôm cô vào lòng, hôn cô đến khi nào cô dừng thổn thức. Chúa ơi, cô ấy là một diễn viên tuyệt vời đầy quỷ quái của anh. Nhưng cô sẽ không bao giờ lừa gạt được anh lần nữa.

Tay anh vòng qua eo cô, kéo cô sát vào người rồi cúi đầu chiếm lấy môi cô, hôn cô cuồng nhiệt đến độ cô thở hào hển. Cô vươn bàn tay mình, nắm lại đánh vào vai anh… và rồi nắm tay lỏng dần, từng ngón tay cô nhẹ vuốt ve lấy hai gò má của anh và môi cô mềm ra dưới môi anh, hé mở…

Lucas nguyền rủa. Anh đẩy mạnh Caroline ra khỏi anh, vứt tấm chi phiếu bay là đà xuống sàn nhà và bỏ đi ra.