• Welcome to IceCream!!!

    Ice Cream

    Myself

  • Vài lời nhắn nhủ!!!

    Chào mừng các bạn đến với "Góc của Ice"! Ice làm góc này vì sự nghiệp "Hóng là đam mê, BT là sở thích". Truyện của Ice dịch chưa hề xin phép hay có bản quyền gì của tác giả. Dịch chỉ vì thích và học thêm từ vựng, k có ý định gì khác, văn vẻ cũng k hay ho cho lắm, mong mọi người đọc và góp ý cho Ice nhé! Chúc các bạn vui vẻ ^_^
  • Bài viết mới

  • Chuyên mục

Not For Sale _ Chap 5

Chương 5

Chuyển ngữ: Icecream

Hỗ trợ: MTD2002 & Google ca ca 🙂

Caroline tỉnh giấc với một cú giật mình. Trong phim ảnh, nhân vật chính sẽ mở mắt ra và nhận thấy rằng cô ấy không đang nằm trên giường của mình. Nhưng đây không phải là một bộ phim, đây là đời thực và cô biết ngay rằng cô đang ở trên giường người lạ. Đó là một chiếc giường to lớn. Ánh sáng nhợt nhạt trước rạng đông chảy len qua khung cửa sổ trên trần đổ xuống sàn nhà. Cửa sổ áp mái ở trên đầu. Chiếc gối lông vịt bằng lụa. Caroline rùng mình. Hơn hết lại còn có thân thể đàn ông rắn chắc, ấm áp đang nằm sát bên cô, cánh tay cơ bắp rám nắng kia đang quấn quanh eo cô như tỏ ý chiếm hữu. Tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Những hình ảnh của tối qua lướt nhanh trong đầu cô. Cô đã ngã vào vòng tay của Lucas trong chiếc xe sang trọng của anh. Hôn anh trong thang máy. Làm tình với anh lúc tỳ vào tường và sau đó là trên giường của anh. Chỉ trừ đó không phải là tình yêu mà là tình dục. Cố gắng biến đêm qua thành một đêm thật bay bổng và lãng mạn, kiểu như… như vờ nghĩ rằng Madame Bovary là Cô bé Lọ Lem (Link tìm hiểu về Madame Bovary http://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%A0_Bovary)

Vô ích, vô nghĩa thôi, vì cô không bao giờ làm điều gì như thế này trước đây, vì cô coi thường những phụ nữ thích bám víu lấy đàn ông… và việc bám víu như thế rõ ràng chỉ khiến họ thêm nhục nhã.

Cô lên giường với một người đàn ông không quen biết và một phần nho nhỏ tốt đẹp là anh ta đang còn ngủ. Ngủ say. Anh đang nằm thoải mái trên giường, đầu nghiêng về phía cô trên gối. Chiếc gối lông ngỗng đã trượt xuống gần thắt lưng của anh.

Ánh mắt của Caroline di chuyển khắp người anh. Thậm chí trong khi ngủ anh vẫn là một kỳ quan tuyệt đẹp. Cả mái tóc đen rối bù này. Cả hàng lông mi đen dày cong cong trên gò má anh. Chiếc mũi thẳng, chiếc miệng như được điêu khắc mà thành, một lúm đồng tiền nho nhỏ phía trên chiếc cằm cương nghị lún phún râu đều đẹp và quyến rũ.

Chiếc chăn lông vịt chỉ phủ đến sống lưng nên cô không thể nhìn thấy phần còn lại của cơ thể anh, nhưng cô biết, ôi cô biết thật rõ, rằng mông của anh rắn chắc, chân anh dài, cô biết điều anh vừa lúc anh trở mình, những phần khác của anh đều hoàn hảo. Hơi nóng bắt đầu từ các ngón chân cô, lan toả dần đến bụng, làm cho đôi đầu ngực của cô săn lại.

Đủ rồi Caroline. Thế đủ thú vị rồi. Nằm đây và quay cuồng ngưỡng mộ kẻ đã gạ gẫm mình thay vì chạy ra khỏi cửa… Chỉ là vì anh đã không gạ gẫm cô. Anh chỉ ôm cô vào lòng và hôn cô. Anh chỉ làm có thế thôi. Sự lựa chọn sau cùng là của cô. Cô có thể đẩy anh ra xa. Tát vào mặt anh. Thậm chí cô có thể để cho nụ hôn xảy ra rồi kết thúc nó và bỏ đi. Không ai ép buộc cô vào xe anh, hay áp sát vào tường, hay lên giường của anh.

Đủ rồi. Cô khẽ hít vào và chầm chậm thở ra. Từng chút từng chút một, cô trở người dưới cánh tay anh. Đánh thức anh, nhìn anh lần nữa là điều cuối cùng cô tha thiết muốn làm. Nếu có nghi thức buổi sáng nào mà cô phải làm thì cô cũng không biết, không muốn biết nữa.

“Mmmf.”

Caroline đông cứng lại. Chờ đợi… khoảnh khắc dường như mãi mãi, rồi Lucas cũng xoay người về phía bên kia, quay lưng về phía cô.

Cô lập tức hành động, nhặt nhạnh lại y phục đang rải rác khắp nơi của mình… giầy, váy, áo lót, chiếc ví nho nhỏ. Cô không thể tìm ra đôi vớ da của mình… là đôi vớ đã bị xé rách của mình… và cô bỏ ý định tìm kiếm sau vài phút. Đến lúc ra khỏi đây rồi.

Ánh sáng ảm đạm của buổi bình minh chiếu lên khắp các phòng của căn hộ áp mái lúc cô chuẩn bị bước khỏi đó. Cô không có ký ức về nơi này; mọi tập trung của cô đều hướng về Lucas. Giờ đây cô nhìn thấy mọi đồ đạc trong nhà đều to lớn, sang trọng được làm từ gỗ màu sáng và thuỷ tinh. Chiếc thang máy nhỏ và thanh lịch đứng nép mình tận cuối phòng giải lao. Phải mất một lúc để cô tìm ra cách vận hành nó. Cuối cùng thì cô cũng bước vào thang máy và đi thẳng xuống sảnh, cô cố gắng không nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trong chiếc xe cách đây vài giờ. Lucas, anh đã kéo cô vào lòng, môi anh vội vã trên môi cô, khao khát, nóng bỏng và ngọt ngào tan chảy trong cô.

Thang máy nảy lên nhẹ nhàng lúc đáp đến sảnh. Cửa thang trượt ra trước lúc Caroline kịp chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình. Lúc nhìn vào mặt gương của thang máy, những gì nhìn thấy được làm cô co rúm lại. Trang điểm nhòe nhoẹt. Tóc rối bù. Đôi giầy cao gót mỏng manh và chiếc váy như có in dòng chữ “Đoán xem tôi đã làm gì tối qua”. May mắn là sảnh vắng tanh nhưng cô cũng đã sẵn sàng để bẽ mặt mình thêm lần nữa. Giờ là vòng 2. Một người đàn ông mặc chiếc áo màu xanh ngắn tay ngồi phía sau bàn. Anh ta nhìn lên trông thấy cô và nở nụ cười thoải mái chào hỏi “Chào buổi sáng thưa cô,” như thể cô là người phụ nữ thường xuyên bước ra từ thang máy riêng của Lucas, điều mà mà họ không bao giờ thắc mắc.

“Chào anh,” cô lầm bầm, nhưng tình trạng ngượng ngùng này còn chưa chấm dứt, vẫn chưa, bởi vì… dĩ nhiên rồi… còn một người gác cổng và anh ta cũng chào hỏi y chang như thế, rất thoải mái, và Caroline ước gì mặt đá có thể nứt ra va nuốt trọn cô vào cho rồi.

“Tôi giúp cô gọi taxi nhé?” người gác cổng nói khi anh ta mở cửa.

Cô đành nói “Vâng, làm phiền anh!” vì hình dung ra cảnh phải chờ tàu điện ngầm vào sáng sớm thế này làm cô phát bệnh.

“Cảm ơn,” cô nói khi taxi trờ tới khu nhà.

Liệu có cần boa cho người gác cửa không nhỉ? Cô tự hỏi rồi suýt bật cười vì giờ phút này mà còn suy nghĩ đến chuyện tiền boa là sao chứ? Cô không thể suy nghĩ nhiều hơn nổi nữa rồi. Cô đưa cho người gác cửa 5$, đưa địa chỉ của mình cho tài xế và tự nhủ dù trông hình dáng tôi như thế nhưng thật ra tôi không phải là loại phụ nữ mà anh đang nghĩ tới, tôi hoàn toàn không như thế. Dù cho người tài xế có quan tâm hay không, nếu có thì chắc chắn cô là cái loại phụ nữ mà anh ta đang nghĩ đến rồi. (khúc này lòng vòng, mình dịch sai bét nhè :()

Cô bước vào căn hộ của mình mà không chạm mặt với bất kì ai. Cô khoá cửa và cởi váy… là váy của Dani…, đá bật đôi giầy của cô… là giầy của Dani… rồi bước thẳng vào phòng tắm, dù cho nước nóng hay xà phòng gì đi nữa cũng không đủ làm cho cô quên đi hết chuyện mình đã trải qua. Chỉ có cô tự mình quên đi cuộc ái ân đó, một đêm không thể quên, vì nó đã hiện diện ở đó. Phi thường. Tuyệt diệu. Không tưởng. Hoặc nếu cô cứ nhớ đến nó mà không có mặc cảm vô cùng tội lỗi vì đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ. Nhưng cô không thể. Và sau cùng cô đã thôi không suy nghĩ nữa.

Lucas thức giấc vì một tiếng động. Nho nhỏ. Văng vẳng từ xa. Cái gì…? Là thang máy. Tiếng động cơ xe máy. Anh lăn người qua. Bật ngồi dậy. Nhìn thấy khoảng trống bên cạnh mình, y phục của Dani không còn vương vãi quanh phòng. Cô ấy biến mất rồi. Anh lại ngả đầu ngập vào trong gối, khoanh tay kê dưới đầu mình.

Tốt thôi, đó là một chuyện tốt. Rất tốt. Không cần trò chuyện buổi sáng. Không cần né tránh việc mời cà phê. Không cần phải giả vờ thích thú uống café cùng người khác trong khi anh thích uống một mình. Không lời chia tay dài lê thê.

Anh lại bật dậy và bước xuống sàn. Điều anh chưa bao giờ muốn trong buổi sáng, ngoài một tách café đen và tắm táp, là tình dục. Ái ân buổi sáng, không màu mè và đàn bà không phải là thiết yếu.

Không có gì là anh chưa thử qua. Hơn nữa, anh nghĩ lúc hướng vào phòng tắm, anh có cảm giác rằng Dani Sinclair đã vội vàng rời khỏi đây sáng nay. Không phải cô ấy phủ nhận mọi chuyện tối qua…Nếu có thì đó sẽ là dấu chấm hết.  Nhưng cô vô tội. Thật lố bịch! Cô đã hoà nhịp cùng anh với sự ham muốn mãnh liệt đến không ngờ, và đó cũng là một chuyện tốt đẹp. Anh không quá ngây thơ và thiếu kinh nghiệm… dẫu sao anh có thể thấy được lợi thế của nó. Là một người đàn ông có thể chỉ dẫn người phụ nữ của mình biết thế nào là đam mê.

Anh bước vào dưới vòi hoa sen, điều chỉnh vòi nước nóng, những tia nước nhỏ mờ hơi sương rơi trên trán rồi chảy tràn phủ lên cơ thể anh. Anh lại nhớ đến… Giây phút anh khiêu khích đôi núm hồng hồng của Dani thành những nụ hoa căng nảy thì cô đã nức nở như thể chưa bao giờ trải qua cảm giác mới mẻ này. Và đến khi anh tách hai chân của cô ra để hôn vào nơi mềm mại sâu kín nhất, nếm cô bằng chiếc miệng của anh… Ôi trời ơi! Lucas chỉnh nước nóng sang nước lạnh. Nghĩ về chuyện tối qua thế là đủ rồi. Còn một ngày dài chờ anh phía trước. Ngày không bình yên lắm đâu.

Lucas ngồi cả buổi sáng trong phòng họp mà hầu như không nghe thấy được họ nói gì. Anh huỷ cả cuộc hẹn ăn trưa. Giờ lại đang ngồi tại bàn làm việc của mình, cố tìm ra câu trả lời cho câu hỏi không trả lời được như thể nó không hề quan trọng. Tại sao Dani Sinclair lại bỏ đi? Mọi người còn có thể gọi đó là gì khi người phụ nữ đã ở cả đêm trên giường cùng bạn và thất vọng rời đi không lời tạm biệt, không để lại tin nhắn mà cũng không có số điện thoại của cô ta? Không quan tâm đến việc gặp lại cô ta. Có lẽ đó là chuyện tốt nhất mà anh không làm. Nhưng anh vẫn phải liên lạc với cô. Anh chưa trả 1000$ cho công việc mà cô đã hoàn thành.

Chết tiệt! Chẳng có chuyện gì suôn sẻ. Đưa tiền cho Dani sau cả đêm tình tứ thât là khó chịu. Mặc xác nó. Công việc là công việc. Anh nợ cô phần tiền của vụ Rostov tối qua.

Nhưng sẽ là gì nếu nó không phải là công việc; không gì liên quan đến chuyện cô đã làm phiên dịch cho anh. Và tất cả những suy nghĩ đó đã mang anh trở về với câu hỏi ban đầu. Tại sao cô lại biến mất? Anh không thích như thế. Đàn bà chưa bao giờ quay lưng lại với anh như Dani Sinclair đã làm… và tại sao anh cứ nghĩ về cô như thể cái tên này chỉ một từ chứ không phải hai? Bởi vì nó không hợp với cô? Thật buồn cừoi. Đến cô ta cũng nói là không thích cái tên đó. Nếu cô ấy không thích vậy cô thích tên nào hơn?

Chẳng quan trọng gì.

Anh đã ở cùng cô cả đêm. Không gì hơn. Vậy cái tên không hợp với cô thì sao? Cô bỏ đi khi anh đang còn ngủ thì sao? Nếu anh dừng suy nghĩ về cô, không nhớ đến cảm giác của làn da, sự ngọt ngào của đôi môi cô…

“Ông Vieira?”

Lucas đảo đôi mắt. Giọng của Denise-Elise nghe sợ sệt dù qua hệ thống điện đàm.

“Vâng?”

“Ông Gordon xin gặp ông ạ.”

Jack Gordon. Môi Lucas mím chặt lại. Anh không thiết tha gặp lại người này nhưng Gordon đã giúp anh tối qua. Hơn nữa Gordon sẽ có địa chỉ của Dani để anh có thể gởi cho cô tờ chi phiếu mà anh quên.

“Nói anh ta vào đi.”

Gordon mỉm cười khi hắn trườn qua cửa.

 “Chào Lucas. Khoẻ không? Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Rất tốt. Thật sự tôi cũng đang tính gọi cảm ơn anh và hỏi anh…”

“Tôi đã đúng phải không nào? Tôi biết Dani sẽ rất tuyệt mà.”

“Đúng thế. Và tôi cần…”

“Cô ấy là một cô gái tuyệt vời. Vừa nóng bỏng lại vừa thông mình. Một món hời hử?”

Lucas muốn bật khỏi chiếc ghế của mình, túm lấy cổ áo Gordon và ném hắn ra khỏi đây. Nhưng thay vì thế anh cố nở một nụ cười lịch sự.

“Sáng nay tôi bận lắm Jack ạ. Vì vậy rất cảm ơn vì sự tiến cử cô Sinclair của anh. Anh hãy để lại địa chỉ của cô ấy chỗ Thư ký của tôi nhé.”

“Địa chỉ của Dani? Sao anh lại…” Jack Gordon cười một cách ranh mãnh. “A ha. Tối qua rất tuyệt vời phải thế không?”

Lucas nheo mắt. “Tôi quên trả công cho cô ấy.

Gordon nhướng mày. “Trả công cho cô ấy?”

“1000$ như tôi đã hứa, mặc dù cô ấy xứng đáng được thêm.”

“Thêm?”

“Giá thông thường của cô ấy là bao nhiêu anh biết không? Lẽ ra tôi nên hỏi cô ấy nhưng tôi…”

“Nhưng anh đã lạc hướng.” Gordon cười toe toét và nhích một bên mông ngồi lên mép bàn làm việc của Lucas. “Yeah. Không thể hiểu được. Giá thông thường của cô ấy à? Ừm, nó không rẻ đâu.”

“Chỉ cần nói là bao nhiêu.”

“Cho một tối ư? Là 10K.”

“Được. Mười ng…” Lucas chớp mắt. “Cái gì?”

“ Cô ta rất đắt. Nhưng anh biết mình mà, cô ấy xứng đáng tất cả…”

Sự lạnh lẽo như đang thấm vào xương của Lucas. “Không ai đưa ra cái giá như thế cho việc phiên dịch cả.”

“Phiên dịch?” Gordon cười lớn. “ Chắc rồi, nhưng Dani…”

“Dani thì sao?” Ánh mắt của Lucas loé lên cùng lúc anh đứng thẳng người khỏi ghế. “Cô ấy làm gì để kiếm được số tiền đó?”

Gordon nhìn chằm chằm vào vị Sếp của hắn. “Cô ấy… cô ấy làm… làm những gì đã làm cho anh tối qua. Ý tôi là cô ta làm việc gì đó… ừmmm… đặc biệt cho anh, đúng không?”

Lucas cảm nhận được sự tịch mịch đến với mình.

“Trả lời tôi Jack. Dani Sinclair làm gì để kiếm được 10K mỗi đêm?”

Yết hầu của Jack Gordon chạy lên xuống liên hồi nơi cổ của hắn.

“Cô ta… cô ta. Anh biết đó. Cô ta là một người hộ tống.”

“Một người hộ tống.”

“Đúng vậy. Cô ta, à, cô ta sẽ hẹn hò cùng… cùng đàn ông. Như đã làm với anh. Và anh phải thừa nhận rằng cô ta xứng đáng…”

Lucas đánh hắn. Mạnh. Một cú đấm móc vào hàm bên phải.

Gordon loạng choạng khuỵ gối xuống, một tay ôm lấy miệng mình.

Lucas đi vòng qua bàn, bước tới chỗ hắn. Và dừng lại.

Một người hộ tống. Một con điếm. Anh đã làm tình với một con đàn bà bán mình cho mọi đàn ông đủ tiền trả cho cô ta. Một con điếm đã ở trên giường anh cả đêm qua. Tim anh đập nhanh và mạnh. Ánh mắt của anh như mờ đi; anh chớp chớp để xoá đi lớp màn đó.

Gordon vẫn quỳ trên sàn, mặt trắng bệch, mắt mở to đầy sợ hãi.

Lucas thấy ruột mình như cồn cào. Jack là một con lợn, nhưng anh đã xả cơn thịnh nộ của mình nhầm người rồi.

“Đứng dậy.”

“Đừng đánh tôi nữa.”

“Mẹ kiếp. Đứng lên!”

“Lucas. Ông Vieira. Tôi đã nên nói chuyện đó với anh.”

“Nhưng anh đã không nói.”

“Không. Tôi nghĩ… Tôi nghĩ có lẽ ông sẽ không đi đến bước kia, nếu anh biết…”

“Anh nghĩ sẽ được thoả mãn khi biến tôi thành trò cười.”

Gordon nhăn mặt và Lucas biết anh đã nói đúng sự thật. Anh bước lại ngăn bàn, ném cho Gordon một túm khăn giấy. Rồi anh dằn một tập giấy và cây viết lên bàn.

“Viết địa chỉ của cô ta vào đây.”

“Ồ, được thôi. Tôi đã gây ra lỗi lầm đúng không? Tôi rất lấy làm tiếc. Thật lòng tôi…”

“Anh không còn việc gì ở đây nữa Gordon.”

Biểu tình của Gordon trở nên thù địch. “Anh nghĩ vậy sao? Nếu tôi kể ra ngoài chuyện này…”

“Cứ làm đi và cầu Chúa, anh sẽ không sống được lâu để mà thưởng thức nó.”

“Anh sẽ không…”

Lucas cười lớn. Và Jack Gordon nhìn vào mắt Lucas cùng với giọng cười kia, hắn biết trò chơi đã thất bại.

Thứ Sáu hàng tuần là những ngày thoải mái nhất của Caroline. Suốt học kỳ này cô chỉ có một buổi sáng chuyên đề, sau đó cô có thể về nhà và nằm bẹp ra đó. Giờ thì những ngày còn lại của mùa hè tới là của cô. Thường thì điều đó sẽ rất tuyệt vời. Nhưng không phải hôm nay. Không có việc gì để làm, ký ức của tối qua không ngừng xâm nhập. Vì vậy khi một người nữ phục vụ ở Dilly’s Deli nơi Caroline mới làm việc gần đây gọi và hỏi rằng liệu cô có thể làm thay cho cô ta vài giờ, Caroline đã đồng ý, cho dù cô đã rất ghét nơi này với bảng thực đơn ngon lành đầy đau khổ, nó đổ nát nhưng lại có nhiều nhóm thương khách quen thuộc nổi tiếng, những du khách tò mò hau háu.

Khoàng 2h Caroline đã hối hận vì quyết định của mình. Một gia đình du khách, 5 người, thanh toán 120$ và boa cho cô 2$. Người phụ nữ ngồi bàn số 4 vẫn đang xem xét nên gọi món gì sau khi đã đọc thực đơn cả 15 phút qua. Và người đàn ông vênh váo bàn số 6, là chủ trì một talk-show, đã trả lại chiếc hamburger của ông ta ba lần cả thảy.

“Burger của cô xong rồi kìa.”

Caroline gật đầu với người phục vụ đứng tuổi vừa lướt ngang qua mình, cô bước qua cánh cửa của nhà bếp, lấy chiếc burger và đem nó đến bàn số 6.

Ít ra bạn có thể lấy lại phiếu gọi món ăn chứ không thể lấy lại cách cư xử hành động của mình mà mỗi lần nghĩ đến nó lại làm bạn chỉ muốn chết đi. Hoặc, tệ hơn nữa làm bạn nhớ đến cảm giác lúc được hôn và vuốt ve như thể một nửa thế gian này nhiều như…

“Cô? Cô ơi!” Bàn số 6.

Caroline dán một nụ cười lên môi mình. “Vâng thưa ông?”

“Đầu bếp không hiểu nghĩa của từ “tái” à?”

Caroline nhìn vào chiếc burger. Nó đang rỉ máu trên chiếc đĩa như một vai phụ trong bộ phim bị chém giết. Cô bưng chiếc đĩa lên, cố nặn ra một nụ cười, diễu hành qua cánh cửa nhà bếp và đặt nó lên cái bàn bên cạnh lò nướng. “Không đủ tái.”

Caroline bắt chước tiếng thở dài của vị đầu bếp rồi nhanh chóng trở lại vị trí phục vụ vừa kịp lúc người phụ nữ ở bàn số 3 ra dấu hiệu “tính tiền” bằng những ngón tay của mình. Caroline gật đầu, lấy phiếu gọi món từ trong túi của cô và ghi hóa đơn.

Thật nhiều việc nhưng mọi thứ ở nơi này đều quý giá. Vẫn không quý giá bằng chuyện cô đã làm tối qua. Làm tình cùng một người xa lạ. Một người xa lạ quyến rũ đến kỳ lạ. Nghĩ về nó làm cô co rúm người lại… chỉ là, chỉ là một phần nhỏ xíu trong cô đang không ngừng thì thầm “Đừng hối tiếc. Đó là mọi thứ mà cô từng ao ước và hơn thế nữa.”

“Cô ơi!”

Chúa ơi.

“Vâng thưa ông?”

“Hamburger của tôi đâu?”

“Thưa ông. Ông trả lại và đầu bếp đang…”

“Tôi muốn nó bây giờ.”

“Nhưng thưa ông…”

“Cô đang tranh cãi với tôi sao?”

“Không. Dĩ nhiên là không ạ. Nhưng…”

“Gọi Quản lý tới đây. Gọi anh ta ngay! Tôi đang bị sỉ nhục bởi…”

Đây là sự chịu đựng cuối cùng. Công việc, khách hàng. Quá đủ rồi. Còn nhà hàng khác, công việc khác, và cô còn sắp có 500$. Đêm qua cô nghĩ khủng khiếp biết bao nếu lấy số tiền đó nhưng thật buồn cười vì cô đã hoàn thành công việc mà Dani đề nghị và đó chính là khoản Dani phải trả cho cô.

Caroline vứt tập giấy ghi món lên bàn. Tháo chiếc tạp dề trắng mà tất cả các phục vụ phải đeo và ném nó vào tên ngu ngốc bàn số 6.

“Tôi yêu cầu cô xin lỗi,” ông ta lắp bắp tức giận.

Caroline nhoẻn cười. Một nụ cười thực sự, nụ cười đầu tiên từ lúc cô thức dậy sáng nay. “Ông cứ việc.” cô nói thật ngọt ngào. Và Caroline bỏ đi. Cô nên gọi cho Dani hay tới thẳng nhà của cô ấy? Cô chưa bao giờ tới chỗ của Dani nhưng cô nhớ rõ địa chỉ.

Đến thẳng đó vậy, cô quyết định thế. Lấy tiền mà Dani nợ cô và là vì mọi chuyện sẽ phải như thế.

Địa chỉ của Dani hóa ra là một khu phố nhà giàu trên một con đường thời trang trong những năm sáu mươi. Caroline nhướng đôi mày. Có lẽ cô chỉ nghĩ rằng mình nhớ rõ địa chỉ của chị ta, cũng có thể là sai. Nhưng khi cô nhấn chuông, là Dani mở cửa.

“Caroline? Cô làm gì ở đây?”

Caroline ngây ngốc. Cô đang mặc quần jeans, áo sơ mi và giầy đế mềm. Dani mặc một chiếc váy đỏ tươi ngắn trên gối và đôi boot da cao gót màu đen. Khuôn mặt hoàn mỹ của cô ta được trang điểm kỹ lưỡng; mái tóc nâu dợn sóng bồng bềnh một cách quyến rũ, bất cứ người phụ nữ nào đã từng dành hai phút để vật lộn cho tóc mình trở nên bồng bềnh  dơn sóng thì đều biết kiểu tóc này chắc chắn phải mất tận một tiếng đồng hồ để được như tóc của Dani.

Caroline khó khăn nuốt nước bọt. “Tôi đến để… để… chị còn chưa trả tiền cho tôi,” cô buột miệng.

“Ồ ồ, đúng rồi.” Dani bước lùi lại. “Đừng đứng ngoài như thế. Vào đi. Cô cũng không thể ờ lâu được… vì tôi sắp ra ngoài.”

“Đi đâu?” Caroline hỏi, chỉ để có chuyện mà nói.

“Có việc thôi,” Dani nhanh nhẩu đáp, gót giầy dẫm lên sàn nhà đắt tiền của phòng khách được thiết kế một cách xa hoa.

“500$ phải không?” Cô ta nói và mở xắc tay.

Caroline vừa gật đầu vừa nhìn xung quanh. Cô đã từng ở trong những căn hộ cùng một vài sinh viên đã tốt nghiệp. Tất cả chúng đều giống như căn hộ của cô bây giờ: ít đồ đạc và những bức tường cáu bẩn. Còn nơi ở của Dani lại là một cung điện.

“Wow,” Caroline kêu lên nho nhỏ.

Dani quay người sang cô, nhìn theo ánh mắt của Caroline và mỉm cười. “Thích nó không?”

“Đẹp quá.”

Dani hếch mặt. “Cô biết không,” cô ta nói một cách từ tốn. “cô cũng có thể có một nơi như thế này nếu cô muốn.”

“Tôi sao?” Caroline bật cười. “Đúng vậy. Nếu trúng xổ số.”

Dani lại mỉm cười. “Bằng cách làm việc.”

“Ồ, chắc chắn rồi.”

“Tôi nghiêm túc Caroline. Tôi có thể khởi đầu cho cô. Giới thiệu cô với một số người, giúp cô mua sắm quần áo.”

Caroline lúc lắc đầu. “Tôi không hiểu cho lắm. Ý chị là làm người mẫu?”

“Người mẫu?” Dani cười lớn. “Đó cũng là một cách diễn đạt.”

“Cảm ơn chị, nhưng tôi không nghĩ là…”

Chuông cửa vang lên, Dani nhăn mặt.

“Tôi không muốn có khách khứa giữa trưa chút nào! Đây.” Cô ta chìa 500$ ra. “Thôi nào, cầm tiền đi.”

Caroline cầm tiến. Một cách ngại ngùng. Chợt nhận ra nhận tiền là một sai lầm chết người. Dạ dày cả cô lại đảo lộn.

“Tôi có thể dùng nhờ phòng tắm không?”

“Phía cuối phòng, bên phải.”

Dani đảo mắt lích kích tìm đường tới cánh cửa đó.

“Nhanh lên nhé. Tôi nói rồi đó, tôi có hẹn.”

Caroline khoá của phòng tắm lại. Cô thấy vừa nóng vừa lạnh trong người mình. Món tiền này, món tiền quỷ quái này nhắc cô nhớ lại mọi chuyện. Sao cô lại đến đây chứ? Sao lại nhận 500$ này? Được rồi, cô sẽ không lấy. Cô sẽ trả lại nó. Cô sẽ…

Ôi Chúa ơi, cô nghe thấy tiếng nói. Của Dani. Và một người đàn ông. Không phải là ai khác. Giọng nói này là của Lucas Vieira. Caroline nhanh chóng xoay nắm cửa. Bước vào vào phòng và nhìn thấy Lucas, nhìn thấy hình dáng cao lớn của anh, cơ thể khoẻ mạnh kia quen thuộc với cô biết bao.

Và Dani đang đối mặt với anh, hai tay để bên hông, mặt hơi hếch lên. “Dĩ nhiên tôi là Dani Sinclair,” cô ta nói. “Anh là ai chứ?”

“Tôi là Lucas Vieira,” Lucas gầm gừ. “Và cô không phải là Dani Sinclair.”

“Đừng lố bịch vậy! Tôi biết tôi là ai…”

“Lucas?” Caroline từ từ bước xuống. Lucas nhìn lên. Cô thấy được vẻ hoang mang trong đôi mắt anh.

“Dani?”

“Dani?” Dani thật lên tiếng, và rồi cô ta bật cười. “Tôi hiểu rồi! Anh là anh chàng tối qua. Và anh nghĩ cô ấy, Caroline là tôi!”

Biểu tình của Lucas chuyển từ bối rối sang hoang mang. “Chuyện quái quỷ gì ở đây vậy?”

Caroline liếm môi. “Em có thể giải thích. Em là Caroline. Caroline Hamilton. Dani nhờ… nhờ em làm phiên dịch cho anh…”

Miệng Lucas xoắn lại. “Làm người tình của tôi. Ý em là thế,” giọng nói anh không có biểu cảm gì. “Là người mà Jack Gordon sắp đặt.”

“Em không biết ai là Jack Gordon. Dani sắp xếp. Vâng, em được sắp xếp để làm người hẹn hò cùng anh.”

“Và em chấp nhận.”

“Vâng. Em không muốn làm. Thật sự không muốn. Nhưng anh phải hiểu cho em, em rất cần tiền.”

“Em cần tiền.”

Ánh mắt của Lucas rơi xuống những tờ tiền mà Caroline đang nắm chặt trong tay rồi di chuyển lên mặt cô.

“Chúa ơi,” anh lẩm bẩm, từ ngữ đầy sự phẫn nộ. “Em cần tiền.”

Caroline đứng thẳng người. “500$ không là gì với anh nhưng với em…”

Lucas quay ngoắt sang Dani. “Có thế thôi sao? Gordon trả cho cô với mức giá bình thường của cô và cô chỉ đưa cho cô ấy 500$?”

“Chưa ai trả tôi một đồng cắc nào hết,” Dani lạnh lùng. “Tất cả những gì tôi có được là rắc rối còn nhiều hơn tôi tưởng.”

“Giá bình thường là gì? Ai là Jack Gordon? Chuyện gì vậy?”

Caroline bước nhanh lên phía trước chỉ dừng lại cách Lucas vài xentimet và cảm nhận được cơn giận dữ của anh.

“Lucas.” Giọng cô run run. “500$ là rất nhiều. Em cần nó. Và dù nó có giá trị kiểu gì đi nữa thì trước đây em không bao giờ làm chuyện như thế này.”

Cô thấy anh yên lặng, sự nguội lạnh thay thế cho cơn tức giận.

“Đúng thế không?”

Cô lắc đầu. Giả vờ làm một người khác? Dĩ nhiên là không rồi.

“Đúng vậy,” cô nhấn mạnh, “không bao giờ!”

“Em muốn tôi tin đêm qua là lần đầu tiên của em.”

Caroline sững sờ. “Anh nói như thể tất cả là lỗi của em, còn anh thì sao? Anh cũng là một phần của trò chơi này. Anh trả tiền cho em diễn trò mà.”

Cơ hàm của Lucas co giật. Cô ấy nói đúng. Anh trả tiền để cô đóng giả người tình của anh. Còn về những chuyện xảy ra sau đó… Cũng là một phân cảnh thôi. Lên giường với người lạ là sở trường của cô ta. Cô ta là một ả gái gọi. Một con điếm. Một con đàn bà bán thân cho đàn ông. Và anh… trong giây phút đó đã nghĩ rằng điều tuyệt diệu đã xảy ra giữa họ. Cơn thịnh nộ làm anh bừng bừng trong máu. Anh muốn đấm xuyên qua tường, túm lấy Caroline Hamilton và lắc cô như một con búp bê rách rưới.

Thay vì thế anh lại lấy ra cuốn chi phiếu và cây viết mạ vàng, viết 2 phiếu, bứt cả hai ra và đưa một cái cho Dani Sinclair.

Cô ta nhìn nó rồi nhìn anh.

“Trả đủ,” anh lạnh lùng nói.

“Thật sao ông Vieira.” Cô ta mỉm cười. “Lucas.”

“Là Vieira,” anh nói, càng thêm lạnh nhạt khi đưa tờ chi phiếu thứ hai cho Caroline.

“Cái gì vậy?” cô ngơ ngác hỏi.

“Là thứ tôi nợ em tối qua.”

Sự giận dữ tràn lên gương mặt cô. “Anh không nợ em gì cả.”

“Dĩ nhiên là có,” anh nói với vẻ mất kiên nhẫn. “Tôi nói Gordon là sẽ trả cho em 1000$”

“Không.” Caroline lắc đầu; cô vội vã thụt lùi, ánh mắt không rời khỏi tờ chi phiếu trên bàn tay đang chìa ra của anh. “Anh không nợ em gì hết.”

“Cầm lấy đi!”

“Em không cần nó.”

“Tôi chưa bao giờ thất tín trong làm ăn.” Anh vứt chi phiếu vào cô. “Cầm lấy.”

“Lucas.” Giọng cô run rẩy. “Dù anh đang nghĩ cái gì…”

“Em cần tiền mà,” lời nói của anh như băng lạnh, “nhớ không? Và tôi tin rằng địa ngục có mọi thứ tôi cần ở em.”

Cô bất động. Mặt cô đỏ bừng. Nước lóng lánh trong mắt cô. Có phần nào đó trong anh như vỡ vụn. Anh muốn ôm cô vào lòng, hôn cô đến khi nào cô dừng thổn thức. Chúa ơi, cô ấy là một diễn viên tuyệt vời đầy quỷ quái của anh. Nhưng cô sẽ không bao giờ lừa gạt được anh lần nữa.

Tay anh vòng qua eo cô, kéo cô sát vào người rồi cúi đầu chiếm lấy môi cô, hôn cô cuồng nhiệt đến độ cô thở hào hển. Cô vươn bàn tay mình, nắm lại đánh vào vai anh… và rồi nắm tay lỏng dần, từng ngón tay cô nhẹ vuốt ve lấy hai gò má của anh và môi cô mềm ra dưới môi anh, hé mở…

Lucas nguyền rủa. Anh đẩy mạnh Caroline ra khỏi anh, vứt tấm chi phiếu bay là đà xuống sàn nhà và bỏ đi ra.